Mục lục
Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Lạc Thiên Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thừa Phong khá ngạc nhiên khi nhìn y "Ta làm con thức sao?"

Lạc Thiên Kỳ lắc nhẹ đầu, y chống tay ngồi dậy, kéo hắn ngồi xuống giường, hai người đối mặt nhìn nhau không biết mở lời ra sao, không gian trở nên im lặng đến nổi tiếng thở cũng có thể nghe thấy.

Đảo mắt suy nghĩ một lúc, y quyết định mở miệng nói trước, Lạc Thiên Kỳ nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Cố Thừa Phong.

"Dạo gần đây baba có tâm sự gì phải không? Hay là trên công ty đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Thừa Phong nhìn con trai lo lắng cho mình như vậy có chút đau lòng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu y, bế y ngồi vào trong lòng mình, cúi đầu ngửi hương bạc hà mát lạnh tỏa ra từ mái tóc mềm mại kia, hắn không kìm lòng được mà hít hà nhiều hơn.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, Tiểu Kỳ không cần lo lắng đâu?"

Lạc Thiên Kỳ trần mặc, không lo lắng sao được khi ngày nào y cũng nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn chứ. Lạc Thiên Kỳ dứt khoát xoay người, hai tay mềm mại bưng lấy gương mặt góc cạnh của hắn.

"Người đừng nói dối Tiểu Kỳ!"

"Ta... "

Nhìn vào đôi mắt chân thành kia Cố Thừa Phong nhất thời cứng họng không biết nói gì, hắn không muốn để Tiểu Kỳ biết chuyện này, hắn muốn tự mình giải quyết chứ không muốn ảnh hưởng đến y.


Nhìn biểu cảm khó xử kia Lạc Thiên Kỳ liền biết Cố Thừa Phong sẽ không nói cho mình, y âm thầm tương tác với hệ thống trong đầu.

'1503, ngươi biết chuyện gì không?'

1503 hiện ra bàn tay to tròn vung lên mở một màn hình nhỏ, nó lướt thông tin một hồi sau đó đem màn đến trước mặt y, nhìn những dòng chữ ghi trên đó Lạc Thiên Kỳ nhất thời trầm mặc, cái đám người không biết liêm sĩ này.

Hít sâu một hơi rồi thở ra, Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn Cố Thừa Phong "Hôm nay baba ngủ chung với Tiểu Kỳ nhé? Lâu rồi chúng ta chưa ngủ chung."

Cố Thừa Phong có hơi bất ngờ trước yêu cầu đột ngột của con trai nhưng cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.

Lạc Thiên Kỳ vui vẻ lăn qua một bên nằm xuống sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, Cố Thừa Phong cũng nhanh chóng nằm xuống, hắn vươn tay kéo y ôm vào lòng, sau đó cúi xuống đặt lên trán y một nụ hôn.

"Tiểu Kỳ ngủ ngon"

Lạc Thiên Kỳ cũng vui vẻ hôn lại vào trán hắn "Baba cũng ngủ ngon."

Lạc Thiên Kỳ trầm ngâm nhìn cặp vợ chồng trung niên trước mặt mình.

"Chuyện hai người vừa nói là thật?"

Đôi vợ chồng gật đầu lia lịa, người phụ nữ hai mắt đỏ hoe đầy đau khổ nhìn y.

"Thật... là thật, bọn ta chính là cha mẹ ruột của con."

Người đàn ông bên cạnh cũng đưa tay chấm nước mắt, Lạc Thiên Kỳ ngoài mặt lạnh băng nhưng trong lòng đầy khinh thường đối với hai người, diễn thì làm ơn diễn có tâm một chút, ông chấm cái gì khi đến một giọt nước mắt ông còn không rớt.

Đọc những thông tin hôm qua do hệ thống cung cấp y đã đoán được thế nào hai người này cũng đến tìm mình, đòi tiền hắn không được thì quay lại đứa con trai mình đã bỏ rơi là đúng rồi.

Hai người này đúng thật là ba mẹ ruột của nguyên chủ, nhưng đối với y họ không khác gì những kẻ nhẫn tâm khi dám bán con mình cho bọn buôn người, may sao lúc đó nguyên chủ chạy thoát sau đó được người ở cô nhi viện nhặt về.

Cố Thừa Phong đang ở công ty bỗng cảm nhận được gì đó, hắn dựa người ra sau ghế đưa tay day day trán mình.

Mấy ngày nay Cố Thừa Phong đau đầu về một chuyện, hắn cứ ngỡ Lạc Thiên Kỳ sẽ mãi ở bên hắn, sẽ mãi là con trai bảo bối của hắn, không ai có thể tách y ra khỏi hắn, nhưng nào ngờ lại có chướng ngại vật xuất hiện chứ, ba ngày trước có hai người tự xưng là ba mẹ ruột của y đột nhiên chạy đến công ty làm phiền hắn, bảo hắn trả con lại cho hắn, điều này thật sự làm hắn tức giận kêu người tống khứ bọn họ ra ngoài, họ có quyền gì mà đòi lại con trong khi họ chính là người đã từ bỏ y.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, họ thật sự là ba mẹ của Tiểu Kỳ nhà hắn, Cố Thừa Phong thở dài, lỡ Tiểu Kỳ muốn trở về với ba mẹ ruột của mình thì sao, dù sao máu mủ ruột thì cũng hơn là....

'Cộc cộc'

"Vào đi!"

Thư ký Trương mở cửa bước vào, nghiêm chỉnh cuối đầu chào hắn.

"Có chuyện gì?"

"Thưa chủ tịch, vệ sĩ đi theo bảo vệ thiếu gia vừa gọi cho tôi... "

Lạc Thiên Kỳ khoanh tay ánh mắt không chút hơi ấm nhìn hai người trước mặt khiến bọn họ run sợ, nhưng khi nghĩ đến số tiền mình sắp có thể nhận được thì liền phần chấn lên hẳn.

Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười lạnh "Cha mẹ tôi? Hai người ư? Bằng chứng đâu?"

Người phụ nữ lau nước mắt, thục khuỷa tay vào người chồng mình, người đàn ông hơi nhanh mặt sau đó nhanh chóng lấy một tờ giấy đưa cho y xem.

Lạc Thiên Kỳ nhìn bẳng xét nghiệm ADN mặt không chút cảm xúc, nhìu con số 99,99 % kia y hừ lạnh, đến ngay cả con ruột cũng tàn nhẫn như vậy.

"Chỉ dựa vào một tờ giấy vô tri này mà muốn tôi tin hai người ư?"

Người đàn bà nghe thế liền khóc toáng lên "Huhu con ơi, ta biết là bọn ta có lỗi với con, bọn ta không mong được con tha thứ, nhưng... nhưng có thể để bọn ta bù đắp cho con được hay không... huhu..."

Người đàn ông bên cạnh cũng phụ họa ôm vai vợ mình đầy đau khổ, ba người nhanh chóng trở thành tiêu điểm bởi nơi họ đứng rất gần cổng trường.

Lạc Thiên Kỳ mặt lạnh xem hai người kẻ tung người hứng, diễn đi, diễn thêm nữa cho tôi xem nào, mấy người tưởng rằng lúc đó còn nhỏ quá nên nguyên chủ không nhớ gì hay sao? Nó in sâu vào tâm trí tôi rồi đây này, cái cảnh tượng những tên đàn ông dữ tợn dùng roi quất từng đòn mạnh xuống cơ thể nhỏ bé này, nó đã trở thành nỗi ảm ảnh rồi, những lời nói bóng gió đó của mấy người, chỉ có đứa ngốc mới tin nó là thật, mấy người cũng sẽ nhanh chóng nhận được quả báo mà thôi.

Lạc Thiên Kỳ định lên tiếng thì có một bàn tay nắm lấy tay y kéo y lại, lưng đập vào một bức tường thịt rắn chắc, ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt nghiêm nghị của Cố Thừa Phong đang nhìn hai người kia.

"Baba... "

Lạc Thiên Kỳ khẽ gọi, Cố Thừa Phong ôn nhu xoa đầu y.

"Con vào xe ngồi đợi trước đi, ta xử lí xong sẽ trở lại."

"Vâng."

Lạc Thiên Kỳ hơi do dự nhìn về hai người kia say đó đi ra xe, hắn tất nhiên là nhìn thấy ánh mắt do dự ấy của y, bởi y cố tình làm như vậy mà. Trong lòng bỗng xuất hiện một mối lo âu, sự khó chịu trong lòng khiến hắn nhìn cặp vợ chồng kia càng ác liệt.

"Hai người các người dám nuốt lời? Nhận tiền còn dám xuất hiện trước mặt thằng bé?"

Cặp vợ chồng bị ánh nhìn của hắn làm cho run rẩy, hai người nhìn nhau một chút, vẫn là người vợ nhanh trí hơn, bà ta lại tiếp túc rặn ra những giọt nước mắt giả dối của mình, đầy thương tâm kể lể.

"Huhu... Cố tổng... tôi biết là tôi không nên gặp thằng bé... không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống tốt lành của thằng bé... hic... nhưng tôi là mẹ nó mà... có người mẹ nào không mong muốn được gặp con mình đâu chứ... tôi biết là không nên... nhưng...nhưng...huhu..."

Người đàn ông vội vàng ôm vợ mình dỗ dành, ánh mắt như oán trách nhìn hắn "Cố tổng, mong ngài thông cảm cho, cũng vì vợ tôi quá nhớ thương con nên mới không kìm lòng được mà chạy ra gặp thằng bé."

Người đàn ông đảo mắt một cái rồi tỏ ra khó xử nói "Với lại Cố tổng à, số tiền đó... nó..."

"Không đủ?"

"À không, không phải, chuyện là con gái lớn của tôi vì nghe được tin gặp được em trai nên nó vui quá vội vàng chạy đi tìm gặp thằng bé, nhưng.... nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn... nên... nên là số tiền đó... coi như ngài nể tình chúng tôi là cha mẹ của Tiểu kỳ..."

"Không được phép gọi như vậy! Mấy người không có tư cách đó."

Hai người bị đôi mắt sắc lạnh của hắn làm cho sợ hãi mà rụt người lại, người đàn ông luống cuống nói tiếp.

"Vâng vâng, vì thế ngài có thể nào.... "

"..."

Lạc Thiên Kỳ ngồi trong xe nhìn ra có chút khó chịu.

"Hắn tại sao lại đồng ý đưa tiền cho bọn họ cơ chứ? Không phải chỉ cần đe dọa và đuổi đi thôi hay sao?"

1503 ngồi nhàn nhã uống trà trên vai y đều đều nói [Kí chủ của tôi ơi, cậu đừng có suy nghĩ đơn giản quá, hai người kia hiện tại là ba mẹ ruột của cậu. mà Cố Thừa Phong chỉ là ba nuôi, nếu thật sự tuyệt tình thì hai người kia ai biết sẽ làm ra những chuyện gì, nói chung cũng khá phức tạp đấy.]

Lạc Thiên Kỳ không nói gì chỉ trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau lại đột nhiên quay qua hỏi hệ thống.

"Mà sao hai người đó biết trường tôi học? Những thông tin về tôi đều được Cố gia bảo mật cơ mà."


1503 cười cười [Chính là nhờ vị bạn trai thầy giáo siêu cấp tra của cậu đấy.]


"Lâm Minh Hải?"


[Đúng vậy.]


Lạc Thiên Kỳ hừ lạnh "Tên này cảm thấy dạo này không có việc gì làm nên rãnh quá đúng không nhỉ? Được vậy tôi giúp anh toại nguyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK