"Hừ một tên ngốc như mày làm sao xứng với vị trí đó chứ, nó vốn là của tao mới đúng."
Một tên thiên sứ với đôi cánh trắng muốt, vòng hào quang tỏa sáng trên đầu, nhưng biểu cảm vặn vẹo trên mặt lại cực kỳ không thích hợp với tạo hình tao nhã kia.
Vài ba tên thiên sứ dường như cũng là đồng bọn hoặc là đàn em của tên thiên sứ vừa rồi, vung tay đá chân cực kỳ dứt khoát, từng cú đều nện thẳng xuống cơ thể của Ái Lạc Minh, bọn chúng vừa đánh vừa nịnh nọt.
"Đúng vậy, tên Ái Lạc Minh này thì có gì hay chứ, chỉ là một tên ngốc chẳng ai them chơi, chẳng qua được Đại Thiên Sứ cưng chiều nên mới có được cái chức vị đó, nó phải thuộc về ngài Khang Triết Thần mới đúng."
Khanh Triết Thần đứng ở bên ngoài khoanh tay đầy khinh thường nhìn xuống Ái Lạc Minh đang bị đánh cực kỳ thê thảm.
Bỗng nhiên một tên trong đám thiên sứ đang đánh dựng lại quay đầu nói với Khanh Triết Thần.
"À đúng rồi, lúc nãy tôi thấy hình như có một tên đi cùng tên này, chắc là bạn của hắn."
Khang Triết Thần cười khẩy "Bạn? Ngươi đang kể chuyện cười cho ta nghe đấy à?" Dừng một chút hắn lại nói "Mà cho dù có là bạn thì đã sao, chắc cũng chỉ là một tên yếu đuối vô dụng như Ái Lạc Minh thôi."
"Thế sao?"
Khang Triết Thần khựng người, ngay lập tức một sức mạnh lao đến đem bọn thiên sứ đang bao vây Ái Lạc Minh đánh bay chỉ còn lại Khang Triết Thần tạo một vòng chắn bảo vệ cho mình không bị ảnh hưởng.
Sau khi dư chấn tan đi, Khang Triết Thần lúc này mới ngớ người nhìn người xuất hiện trước mặt mình, vẻ đẹp này thật sự quá cuốn hút, còn đẹp hơn bất cứ thiên sứ nào mà hắn đã từng gặp.
"Ngươi là ai?"
Lạc Thiên Kỳ hoàn toàn ngó lơ hắn mà bay đến thẳng chỗ của Ái Lạc Minh, nhìn người đang nằm co quắp trên nền đất, trên người chằng chịt các vết thương, trong lòng y bỗng dâng lên một cỗ tức giận với đám thiên sứ kia.
Đưa đôi mắt đỏ như máu của mình quét qua từng từng tên thiên sứ khiến bọn hắn run sợ, y nghiến răng nói.
"Tưởng thiên sứ các ngươi tốt đẹp thế nào, hóa ra cũng chỉ là một bọn cặn bã."
Nghe lời này đám thiên sứ kia kể cả Khang Triết Thần tất nhiên rất tức giận nhưng họ không dám làm liều, nếm trải qua tư vị bị đánh bay lúc nãy, họ đủ biết được rằng người này rất không đơn giản. Đáng chú ý nhất là đôi cánh đen kia, khiến họ không khỏi hoang mang rằng y rốt cuộc là thiên sứ hay là ác quỷ, bởi hình dáng của cánh là thiên sứ nhưng lại mang màu đen của ác quỷ.
"Ngươi là ác quỷ?"
Khang Triết Thần nhíu mày đầy cảnh giác nhìn Lạc Thiên đang chậm rãi nâng Ái Lạc Minh lên.
Lạc Thiên Kỳ bế Ái Lạc Minh trên tay mình, vỗ cánh mấy cái liền bay lên cao, y dùng đôi mắt kiêu ngạo của mình nhìn xuống đám thiên sứ bên dưới rồi nhất mép.
"Đúng vậy, và các ngươi... tiêu tùng rồi."
Dứt lời trong không trung xuất hiện vô số mũi tên máu sau đó như mưa mà trút xuống đám thiên sứ, bọn họ không có cách nào tránh né đều bị đâm trúng, ngay cả Khang Triết Thần cố gắng tạo cho mình một màn chắn kiên cố nhưng vẫn không thể chống lại được uy lực mạnh mẽ của mũi tên.
Mang chắn nhanh chóng bị phá vỡ và cánh của hắn cũng bị hai mũi tên ghim thẳng xuống đất khiến hắn không cách nào ngồi dậy được.
Đứng nhìn thêm một lúc thấy đám thiên sưa bên dưới dường như đã chịu đủ Lạc Thiên Kỳ liền ôm người bay đi.
Khang Triết Thần vươn tay cố gắng lê lết đi cơ thể bị thương của mình, hai mắt hắn sắc lên đầy ngoan độc.
"Kết bạn với ác quỷ, Ái Lạc Minh lần này ngươi chết chắc, ta nhất định phải báo cho Đại Thiên Sứ biết."
'Cộp'
Khang Triết Thần nhíu mày nhìn đôi giày đen xuất hiện trong tầm mắt mình, hắn ngước mắt lên hỏi.
"Ngươi là ai?"
Người nọ đeo mặt nạ chỉ để lộ đôi mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, hắn chầm chậm ngồi xuống cúi đầu nhìn thắng vào Khang Triết Thần.
"Là ai không quan trọng, ngươi có muốn hợp tác với ta không? Ta sẽ giúp ngươi có được thứ ngươi muốn."
Khang Triết Thần tất nhiên rất nghi ngờ người bí ẩn này.
"Tại sao lại muốn hợp tác với ta?"
"Tất nhiên là vì ta với người cùng chung kẻ thù rồi."
Khang Triết Thần kinh ngạc "Ngươi cũng có thù với Ái Lạc Minh?"
Người nọ hơi dừng một chút rồi nói "Không hẳn, chỉ là thấy hắn thật cản trở nên muốn diệt trừ thôi. Sao? Muốn hợp tác với ta chứ?"
Khang Triết Thần khóe miệng kéo cao, trời mang đến cho ta một tên đồng bọn, không nhận thì chính là một tên ngốc.
"Được, ta hợp tác với ngươi."
Ái Lạc Minh, ta chắc chắn sẽ loại trừ ngươi.
"Hắt xì."
"Lạnh à?"
Lạc Thiên Kỳ từ bên ngoài đi vào vòng, trên tay cầm một hộp cứu thương. Y nhẹ nhàng đặt hộp cứu thương xuống rồi đi tìm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Ái Lạc Minh ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mọi hành động của y, đến khi y ngồi xuống cạnh mình, nhạn nhẹn mở hộp cứu thương ra thì mới ngu ngơ hỏi.
"Tiểu Kỳ, đây là ở đâu thế?"
Lạc Thiên Kỳ lục lọi trong hộp cứu thương nhanh chóng tìm ra những thứ cần dùng như bông băng, cồn khử trùng,.... Sau khi rửa sơ qua vết thương trên trán hắn, y thấm nhẹ thuốc vào bông gòn rồi đưa lên bôi vết thương ở trên trán hắn.
"Đây là nhà của tôi ở nhân gian."
"A..."
Nghe tiếng kêu khẽ của Ái Lạc Minh động tác trên tay y khựng lại, sau đó lại tiếp tục chỉ là nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
"Hơi xót một chút, cậu cố chịu đi.".
Vì đang bôi thuốc nên Lạc Thiên Kỳ cũng không để ý rằng khoảng cách của hai người dường như khá gần nhau, y không để ý nhưng không có nghĩa là Ái Lạc Minh không để ý.
Ái Lạc Minh chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của y đang kề sát mình, tim bỗng nhiên đập loạn.
Tiểu Kỳ thật sự rất đẹp, cậu ấy trắng quá đi, màu mắt thật đẹp, lông mi cũng dài nữa, mũi cũng cao quá đi, môi... môi thật hồng, nhìn trông rất mềm mại... có vẻ rất mềm... ực... mình muốn hôn cậu ấy quá làm sao đây...
"Minh ngốc nghếch... này... này.... Minh ngốc nghếch.... ÁI LẠC MINH!!!"
Ái Lạc Minh giật mình nhìn y "Gì... gì thế?"
Lạc Thiên Kỳ kề sát mặt mình vào mặt hắn, hai mắt híp lại như đang dò xét.
"Cậu nghĩ gì mà ngẩn người thế, tôi gọi mấy lần cũng không nghe."
Gần... gần quá....
Cả mặt Ái Lạc Minh trở nên nóng bừng, hắn lắp bắp nói "Kh... không có..."
Lạc Thiên Kỳ nhíu mày "Thật?"
Ái Lạc Minh ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Thấy thế Lạc Thiên Kỳ cũng không hỏi thêm làm gì, nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn y bỗng nhiên nổi hứng lưu manh mà trêu chọc.
"Này Minh ngốc nghếch, cậu đỏ mặt như vậy làm gì?"
Ái Lạc Minh bị nói trúng vội vã quay đầu đi, hay tay vô lực đẩy Lạc Thiên Kỳ ra "Không... không có, cậu nhìn nhầm rồi."
Lạc Thiên Kỳ cười gian manh, hai tay bắt lấy hai bên má của Ái Lạc Minh khiến hắn đối mặt với mình.
"Thật sự không có? Minh ngốc nghếch, cậu tưởng tôi mù đấy à? Rõ ràng mặt đã đỏ như quả ớt thế này... mà hình như còn rất nóng nữa chứ."
Ái Lạc Minh xấu hổ vội đẩy Lạc Thiên Kỳ ra, y vì bất ngờ không kịp đề phòng thế là bị đẩy ngã xuống giường, Ái Lạc Minh cũng thuận thế mà đè lên người y.
"Tiểu Kỳ... không được chọc tớ."
Lạc Thiên Kỳ nhìn gương mặt như sắp khóc đến nơi của hắn, hai má đột nhiên ửng đỏ, aaaa sao Minh ngốc nghếch lại đáng yêu vậy chứ.
Lạc Thiên Kỳ vui vẻ véo má hắn "Tôi đâu có chọc cậu đâu."
Ái Lạc Minh uất ức dụi đầu vào cổ của y "Có, Tiểu Kỳ rõ ràng chọc tớ mà."
Lạc Thiên Kỳ cười khanh khách "Ừ, tôi chọc cậu đó rồi sao nào?"
Ái Lạc Minh phồng má nhìn y "Tớ sẽ trả thù cậu."
Lạc Thiên Kỳ đầy thích thú nhướn mày "Trả thù tôi? Vậy Minh ngốc nghếch định trả thù tôi thế nào đây?"
Oaaa lần đầu thấy Minh ngốc nghếch như vậy nha, y thật sự rất đáng chờ đợi đấy.
Ái Lạc Minh bĩu môi đầy uất ức "Tiểu Kỳ coi thường tớ.... "
Lạc Thiên Kỳ cười cười "Tôi nào có coi thường cậu chứ, không phải muốn trả thù tôi sao? Nào mau lê... um..."
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn mọi thứ trước mặt mình, tên ngốc này vậy mà dám hôn y???