Mày kiếm nhíu chặt lại, Quý Diệp đưa tay kéo Lạc Thiên Kỳ về phía mình, tạo một khoảng cách nhất định với Vương Ngữ Nam.
Lạc Thiên Kỳ hiện tại vẫn còn ngây ngốc, hai mắt to tròn chớp chớp, tay chỉ chỉ vào người Vương Ngữ Nam.
"Nhưng cô là nữ mà, tóc dài còn có cả... có cả..."
Lạc Thiên Kỳ đỏ mặt hơi liếc xuống nhìn bộ phận trôi nổi ở đằng trước người kia.
Vương Ngữ Nam cười cười vén phần tóc mai lên để lộ ra một đường keo dán.
"Anh nhìn đi là tóc giả, còn cái này... "
Vương Ngữ Nam nhìn xuống ngực mình có chút xấu hổ mà nói.
"Cái này cũng là giả a, nó gắn liền với cái váy này, hay để em cởi ra cho anh xem nhá."
"Ấy đừng, đừng cởi, tôi biết rồi, đừng có cởi."
Lạc Thiên Kỳ giật bắn mình vội vàng xua tay khuyên ngăn Vương Ngữ Nam, làm ơn đi ở đây có biết bao nhiêu người, y không muốn cảnh tượng quỷ dị xuất hiện ở sảnh của công ty chồng mình đâu nha.
"Nếu muốn gặp tôi thì đâu cần phải giả gái, hơn nữa còn nói cái gì mà là bạn gái của tôi? Còn cả lời hứa gì đó nữa?"
Lạc Thiên Kỳ sau khi bình tĩnh nghiêm túc nhìn Vương Ngữ Nam. Vương Ngữ Nam gãi gãi đầu mũi ngượng ngùng nói.
"Đàn anh à, thật ra từ lúc học đại học em đã thích anh rồi, cứ tưởng anh thích con gái sẽ thấy ghê tởm tình cảm này của em cho nên em mới..."
Lạc Thiên Kỳ từ ban nãy cũng đã lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng khi nghe xong cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Vậy còn cái lời hứa... "
Chưa kịp để Lạc Thiên Kỳ nói hết câu Vương Ngữ Nam đã vội nói.
"Lời hứa đó là có thật đấy, em không nói xạo đâu."
Quý Diệp đen mặt, thư ký Lưu một lần nữa ngất xỉu.
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt.
"Cái gì?"
Vương Ngữ Nam xông đến đẩy Quý Diệp qua một bên, nắm lấy hai tay của Lạc Thiên Kỳ ánh mắt thâm tình nhìn y.
"Anh không nhớ sao? Hôm trại hè... "
Nghe hai từ 'trại hè' trong đầu Lạc Thiên Kỳ bắt đầu mường tượng về những cảnh xa xôi.
Hình như lúc đó y học năm ba, còn Vương Ngữ Nam là sinh viên năm nhất, trường lúc đó tổ chức trại hè ở một khu bảo tồn thiên nhiên. Lớp của y và lớp của Vương Ngữ Nam được phân khu vực dựng lều kế nhau.
Y nhớ hình như vào giờ ăn trưa, nhóm của y một đám con trai chả có đứa nào biết nấu ăn, ai nấy mặt nặng mặt nhẹ nhìn đống nguyên liệu còn nguyên trên bàn. Đang lúc rối rắm thì có Vương Ngữ Nam bước qua xung phong giúp đỡ, giúp họ nấu một bức ngon lành.
Lạc Thiên Kỳ lúc đó khá thân thiết với vị học đệ này và cũng chưa xác định được tính hướng của mình, bởi thế khi ăn được một bữa ngon như vậy không nhịn được mà bông đùa một câu.
"Tiểu Nam, nếu em là con gái anh nhất định sẽ cưới em."
Vương Ngữ Nam nghe thấy lời đó vẻ mặt có chút biến đổi, cậu thận trọng hỏi y lại một lần nữa.
"Anh nói thật ạ?"
Lạc Thiên Kỳ lúc đó không để ý đến biểu cảm âm trầm trên mặt thiếu niên, y vui vẻ gật đầu.
"Thật đấy, em là con gái anh sẽ qua nhà dặm hỏi em liền, rước em về nhà để nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày."
Vương Ngữ Nam cười cười gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính mình có nên đi chuyển giới hay không.
Lạc Thiên Kỳ đỡ trán, thì ra là vậy, nguyên chủ ơi là nguyên chủ, sao cậu có thể vô tư nói như vậy chứ, giờ người ta đến đòi kia kìa. Mà cũng đúng thôi, lúc đó nguyên chủ nào biết vị học đệ thân thiết kia có tình cảm với mình đâu, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ không nói như vậy.
Quý Diệp đứng một bên nghe Vương Ngữ Nam kể chuyện, đáy mắt càng trầm xuống, tay hơi siết chặt lại. Thiết nghĩ có nên dùng cách của thư ký Lưu chùm đầu tên nhóc này đánh một trận rồi ném xuống biển làm mồi cho cá hay không.
Dám dùng cái chiêu trò giả gái này để tiếp cận vợ hắn, đúng thật là gan to mà.
Lại nói đến Lạc Thiên Kỳ, đúng là con người biết gieo đào hoa, không biết là y đối xử với người ta tốt như thế nào mà khiến người ra ghi sâu tình cảm trong lòng từ hồi đại học đến tận bây giờ.
Lạc Thiên Kỳ như cảm nhận được mối nguy hiểm cả người vô thức run lên. Hơi đưa mắt qua nhìn liền chạm đến ánh mắt rét lạnh của hắn cả chân muốn quéo lại.
Chồng cũ đáng sợ quá đi mất.
Vương Ngữ Nam đứng một bên thở phào, cậu còn định đi chuyển giới vào tuần tới nhưng vì muốn biết y còn độc thân hay không nên mới giả gái đến đây, cuối cùng lại biết được y thích đàn ông, phù thật sự may quá, hên là cậu chưa bị cắt bỏ rồi thêm thắt cái gì vào cơ thể.
"Anh Thiên Kỳ, em... em thật sự rất thích anh."
Lạc Thiên Kỳ bối rối nhìn Vương Ngữ Nam, đột nhiên lại tỏ tình cậu ở đây, nhìn đến những đôi mắt hóng hớt của đám nhân viên Lạc Thiên Kỳ chỉ biết trừng mắt nhìn họ, đám nhân viên cũng sợ uy lực của phu nhân chủ tịch, thế là đành luyến tiếc co giò chạy đi.
Quý Diệp bước đến chắn giữa hai người, ánh mắt lạnh băng nhìn Vũ Ngữ Nam, Ngữ Nam ban đầu tuy có sợ nhưng vẫn kiên cường đứng vững, khí thế không nhún nhường Quý Diệp.
"Cậu thích em ấy thì có tác dụng gì, em ấy hiện tại là vợ của tôi."
Lạc Thiên Kỳ kéo kéo tay áo hắn nhắc khéo.
"Là vợ cũ a."
Tiếng nói của y rất nhỏ chỉ đủ cho Quý Diệp nghe, hắn trừng mắt nhìn y, Lạc Thiên Kỳ lập tức như rùa rụt đầu vào trong, không dám hé nữa lời.
Vương Ngữ Nam bên này mặt mày nhăn nhó khó chịu vị người chồng này của anh Thiên Kỳ của cậu, hắn ta thì có gì hơn cậu chứ. Không chịu thua Vương Ngữ Nam đứng thẳng người, tay khoanh lại hất mặt thách thức nhìn Quý Diệp.
"Thì sao? Anh ấy có thể ly hôn với anh cơ mà."
Nói đoạn lại rướn cổ nhìn đến Lạc Thiên Kỳ đang núp ở đằng sau.
"Anh Thiên Kỳ, anh bỏ tên này đi, em tốt hơn hắn nhiều, em đẹp trai, trẻ hơn hắn, sức cũng nhiều hơn hắn, còn tên chú già này vốn không xứng với anh."
Lạc Thiên Kỳ tròn mắt nhìn Vương Ngữ Nam, này chàng trai, cậu gan dạ đấy, dám nói Quý Diệp già.
Quý Diệp đen mặt, dứt khoát không nhịn nữa.
"Vương Ngữ Nam đúng không? Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tránh xa vợ tôi ra hai là tôi sẽ khiến nhà cậu sụp đổ."
"Anh dám... "
Quý Diệp nhếch môi, bộ dạng tà ác nhìn cậu ta.
"Tại sao tôi lại không dám? Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ cho kỹ."
Nói rồi phất nhẹ tay, lập tức có vài người bảo vệ đi đến xách Vương Ngữ Nam ném ra ngoài.
Trong sảnh lúc này lặng ngắt như tờ, Lạc Thiên Kỳ vân vê hai ngón tay vào nhau, trong lòng thầm nghĩ có nên bắt chuyện với hắn. Vừa ngước đầu lên đã thấy hắn đi xa, y cuống quít vội vàng đuổi theo.
"Đợi em với!"
Quý Diệp làm như không nghe một bước đi thẳng vào thang máy nhấn nút, Lạc Thiên Kỳ vội chạy vào xém nữa bị kẹt tay. Quý Diệp hơi nhướn mắt qua nhìn thấy y không sao liền nhắm mắt lại xem như không có gì.
"Chồng... chồng ơi... "
Lạc Thiên Kỳ đưa ngón tay thon dài khều nhẹ vào cánh tay hắn, giọng nói nỉ non đầy ngọt ngào. Tâm hắn bị giọng nói này chọc đến ngứa ngáy, nhưng nhớ ra bản thân mình đang rất giận, vì thế kiên quyết làm mặt lạnh, ngó lơ tất cả những động tác lôi kéo sự chú ý của Lạc Thiên Kỳ.
"Chồng ơi, anh giận em à? Lúc đó em thật sự không biết là cậu ấy thích em với lại chưa xác định được tính hướng nên mới nói đùa vậy thôi, không ngờ cậu ấy xem như là thật, em nhất định sẽ nói rõ với cậu ấy."
Quý Diệp lòng có hơi dao động nhưng vẫn mặt lạnh nói.
"Không cần, dù sao chúng ta đã ly hôn, cậu muốn làm gì quen ai cũng được."
"Người ta trẻ hơn tôi, có sức hơn tôi, cậu đến với cậu ta chắc cũng sẽ cảm thấy mới mẻ hơn cái người già nua tôi đây."
Lạc Thiên Kỳ mím môi, quả nhiên là bị lời nói kia chọc cho tự ái mà, Lạc Thiên Kỳ thầm đem Vương Ngữ Nam chửi ngàn lần, cái tên này cứ thích làm tăng độ khó cho y.
Lạc Thiên Kỳ hơi nép sát vào người hắn, quyết định dùng chiêu mỹ nhân kế để dỗ người ta.
"Thôi, ở với anh tốt hơn, không lo thiếu ăn thiếu mặc, anh lại còn đẹp trai, tốt tính, tài giỏi, thân hình tuyệt đẹp nữa, nhìn mê muốn chết, cậu ta so với anh chẳng là cái hạt cát gì hết."
Vừa nói đôi mắt to tròn còn chớp chớp vài cái, ngón tay thon dài di chuyền trên lồng ngực nam nhân vẽ từng vòng tròn nhỏ.
Quý Diệp hít sâu, yết hầu khẽ động, bàn tay to lớn chuẩn xác nắm lấy eo của Lạc Thiên Kỳ kéo y kề sát vào mình. Ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn kỹ từng đường nét tinh xảo trên gương mặt nhỏ, một tay chạm lên chiếc cằm nhỏ nâng nhẹ lên, để y đối mắt với mình. Giọng nói trầm đục quyến rũ cùng hơi thở nóng rực phát ra khiến Lạc Thiên Kỳ có chút u mê.
"Lạc Thiên Kỳ, cậu đang trêu chọc tôi đấy à?"
Lạc Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười gian xảo chủ động vòng tay qua cổ hắn kéo gần khoảng cách hơn.
"Em nào dám chứ."
Quý Diệp tim đập bang bang nhìn người yêu nghiệt trước mặt. Đôi mắt hơi mờ đi, bàn tay bên dưới bắt đầu di chuyển sờ soạng vòng eo kia.
Không khí trong thang máy dần dần nóng lên, Lạc Thiên Kỳ còn như thấy chưa đủ nóng liền như vô tình cạ vào người hắn vài cái.
'Ting'
Quý Diệp bừng tỉnh vội đẩy nhẹ Lạc Thiên Kỳ ra, nắm tay hắng giọng điều chỉnh lại tâm trạng, nghiêm túc chỉnh chu quần áo nhưng vết hồng nhạt khả nghi nơi vành tai đã bán đứng bộ dáng chính chắn này của hắn. Quý Diệp hơi nhìn qua y một cái rồi sải bước đi ra ngoài.
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi chỉnh lại quần áo một chút rồi cũng bước ra. Cái thang máy này đi nhanh vậy làm gì cơ chứ.