Mục lục
Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Lạc Thiên Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạng người quan trọng, để tâm gì đến mấy cái tiểu tiết này chứ, Lạc Thiên Kỳ sau khi hạ quyết tâm liền không chút do dự đưa bình thuốc lên miệng uống một ngụm lớn nhưng không nuốt xuống.

Trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, Lạc Thiên Kỳ nhắm hờ mắt cúi đầu xuống đem môi mình dán xuống đôi môi có chút lạnh kia của Khúc Tư Duệ.

Dùng sức tách môi của ai kia ra, bất ngờ thay nó lại hết sức dễ dàng, Lạc Thiên Kỳ thật sự nghi ngờ, dùng tay cậy cỡ nào cũng không ra vừa áp môi xuống liền tách ra, bộ môi mà cũng biết phân biệt đối xử à.

Lạc Thiên Kỳ cũng nhanh chóng bỏ nó qua sau đầu, y hết sức chuyên tâm mà truyền thuốc qua cho hắn, từng lượng thuốc nhỏ được truyền qua từ từ để tránh rớt ra ngoài, 500 điểm đấy, đừng có mà đùa, không thể lãng phí được đâu.

Tên tiểu tử này nên biết ơn vì có sư tôn tốt như y đi, có ai tốt bụng đến nổi chi điểm để mua thuốc giải rồi đút tận miệng như vậy hay không?

Lúc này ngón tay của Khúc Tư Duệ đột nhiên cử động, mặt hắn khẽ nhăn lại, nhưng Lạc Thiên Kỳ đang nhắm mắt chú tâm truyền thuốc nào biết đến chuyện này.

Mi mắt chậm rãi nâng lên, Khúc Tư Duệ hoảng sợ khi môi mình bị ai đó sàm sỡ, đang định vận công ra tay muốn đánh chết người gan to bằng trời nào đó thì bỗng khựng lại, hai mắt hắn lập tức mở to đầy kinh ngạc, sư tôn đang hôn hắn?

Lại cảm nhận đến vị đắng nơi đầu lưỡi hắn mới vỡ lẽ, thì ra sư tôn là đang truyền thuốc cho hắn, trong đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh chóng liền biến mất tăm thay vào đó là sự giảo hoạt, dù lí do là vì cái gì đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sư tôn đang lợi dụng lúc hắn ngủ mà giở trò, hắn nhất định phải ăn vạ đòi công đạo mới được.

Thuốc cuối cùng cũng truyền qua hết, Lạc Thiên Kỳ trong lòng thở phào, ôi đắng chết đi được, ngậm thuốc lâu mà lưỡi y giống như mất hết cảm giác rồi. Lạc Thiên Kỳ vừa chuẩn bị nhấc đầu lên thì sau gáy bị tay của ai đè chặt lại, Lạc Thiên Kỳ hoảng loạn khi cảm nhận được đôi môi lạnh của ai kia đang cử động.


Vì đang hé miệng nên lưỡi của hắn rất dễ dàng mà chen vào, khuấy đảo một hồi đến khi Lạc Thiên Kỳ hết hơi vẫn chưa chịu ngưng.

Từ trong cơn đê mê vội vàng tỉnh lại, Lạc Thiên Kỳ hoảng hốt đẩy mạnh Khúc Tư Duệ ra, hai má đỏ ửng cùng tiếng thở dốc vang lên khiến cho bầu không khí trở nên ám muội cực kì.

Lạc Thiên Kỳ một tay che mặt, một tay kích động để lên ngực cố gắng điều chỉnh nhịp thở của bản thân, hai mắt y mở to nhìn gương mặt vẫn như đang hôn mê của ai kia. Tên này có thật đang hôn mê không đấy? Hay là phản xạ tự nhiên?

"S... sư tôn... "

Lâm Tử Hạo bưng một chậu nước đứng ngoài cửa lắp bắp nói, nó chỉ vừa đi đun nước sao lúc về lại bắt gặp được cảnh tượng kích thích như vậy chứ, sư tôn thắm thiết hôn sư huynh trên mặt đều là vẻ đau lòng khôn xiết, nó hình như phát hiện ra cái gì rồi, không lẽ sư tôn yêu thầm sư huynh? Rồi nhân lúc người ta hôn mê không nhịn được mà cưỡng hôn người ta? Sư tôn cũng cầm thú quá đi, sư huynh mới 17 tuổi thôi mà, ôi cái cuộc tình ngang trái này.

Lạc - cầm - Thiên - thú - Kỳ: Có tin ta đem mi ném xuống núi không Lâm Tử Hạo, ta rõ ràng bị oan!

Lạc Thiên Kỳ giật mình nhìn về phía cửa, thấy bóng hình nhỏ bé của ai kia, y cứ như là vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang cả mặt đều đỏ như quả cà chua. Lạc Thiên Kỳ luống cuống đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, trước khi đi còn không quên căn dặn tiểu đồ đệ.

"Lau người cho sư huynh rồi băng bó vết thương cho hắn."

Nói rồi liền gấp rút rời đi chỉ để lại một làn bụi mỏng, Khúc Tử Hạo bất lực nhìn theo hướng y chạy một lúc rồi thở dài bước vào bên trong.

Lâm Tử Hạo đặt chậu nước lên bàn, vắt khô khăn rồi chầm chậm đi tới bên giường, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cái người đang nhắm mắt yên vị trên giường, Lâm Tử Hạo không chút thương tình ném thẳng chiếc khăn vào mặt hắn.

'Bẹp'

"Ta biết huynh đã dậy từ lâu rồi, tự đi mà lau người đi."

Gân xanh trên trán giật giật mấy cái, Khúc Tư Duệ đưa tay lấy cái khăn trên mặt mình xuống, hắn mở đôi mắt chứa lửa giận của mình ra trừng trừng nhìn vị sư đệ nào đó, nhếch miệng một cái không báo trước ném thẳng cái khăn vào mặt Lâm Tử Hạo hạo.

Lâm Tử Hạo rất nhạy bén né mình tránh được, Lạc Thiên Kỳ lúc này vừa quay trở lại để nhắc nhở Lâm Tử Hạo lúc lau người chú ý vết thương trên cánh tay liền ăn một khăn vào mặt.

Không khí trong phòng trở nên bất động, Lâm Tử Hạo mở to mắt hoảng sợ rồi nhanh chóng chuồn đi, Khúc Tư Duệ vì cơ thể còn khá yêu nên không thể chạy xuống giường được chỉ có thể nhìn theo Lâm Tử Hạo với ánh mắt tuyệt vọng, thằng nhóc đáng chết, mi đợi đấy cho lão tử.

"Khúc... Tư... Duệ."

Ực! Lần này toang rồi!

Khúc Tư Duệ đảo mắt suy nghĩ giờ mình nằm xuống giả chết còn kịp không, không đợi hắn thực hiện cái khăn kia lại bay vèo đến đám thẳng vào mặt Khúc Tư Duệ, mà hình như sư tôn hắn có truyền lực vào thì phải, hắn ngã sõng soài luôn rồi.

Khúc Tư Duệ đưa tay lên lấy cái khăn ra sau đó gắng gượng ngồi dậy cười hì hì nhìn sư tôn nhà mình, Lạc Thiên Kỳ hậm hực đi đến không chú thương tình vung tay đánh vào đầu hắn một cái.

"Nghịch đồ! Định ám sát sư tôn ngươi đấy à?"

Biết y đang tức giận hắn không dại gì mà nói lại, thế là liền bày ra bộ dạng yếu đuối đáng thương, hai tay ôm đầu rưng rưng nước mắt nhìn y.

"Hic... Tiểu Duệ không cố ý đâu sư tôn... đau... đau quá... hình như đồng đến vết thương rồi..."

Lạc Thiên Kỳ mặt lạnh nhìn Khúc Tư Duệ, tên này bị y đánh một phát bay não rồi à? Diễn cũng giả trân vừa vừa thôi, vết thương ở dưới tay không ôm, ôm đầu làm cái gì hử?

Lạc Thiên Kỳ nhìn hắn một cái rồi quay lưng rời đi, Khúc Tư Duệ biết mình thật sự chọc giận y rồi, hắn không quản cơ thể mình đang còn yếu mà bước xuống giường, đi được mấy bước liền ngã ập xuống.

Nghe tiếng động lớn Lạc Thiên Kỳ giật mình quay người lại, thấy hắn đang nằm trên nền nhà liền hoảng hốt chạy lại đỡ.

"Ngươi bị điên à? Thân thể đang yếu khi không đứng dậy làm gì? Ta vừa cứu ngươi sống ngươi lại muốn chết? Đúng là tên đồ đệ xấu xa." Điểm của ông đâu phải miễn phí, ta sẽ bắt ngươi ngày nào cũng phải nấu đồ ăn cho ta trả nợ.

Khúc Tư Duệ dù đau nhức nhưng vẫn mỉm cười, hắn không hề tức giận hay khó chịu vì lời càm ràm của y, trái lại còn thấy rất hạnh phúc, sư tôn như vậy chính là đang quan tâm hắn.

Lạc Thiên Kỳ khó khăn đỡ hắn ngồi lên giường, tên đồ đệ thối, người gì mà nặng như heo, mệt chết y rồi.

Lạc Thiên Kỳ hừ nhẹ, vừa đứng thẳng người dậy cổ tay liền bị hắn bắt lấy mà kéo mạnh, cả người y mất đà ngã thẳng vào lòng hắn.

Vừa ngước mặt lên định mở miệng mắng người thì chạm phải ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình, Lạc Thiên Kỳ lập tức im bặt, cứ thấy bầu không khí này có chút kỳ kỳ.

Khúc Tư Duệ mỉm cười đưa mặt mình sát lại gần đến khi mũi của hai người như có như không chạm vào nhau mới dừng lại, giọng hắn đều đều cất lên.

"Khi nãy có phải sư tôn hôn đệ tử không?"

Lạc Thiên Kỳ nghe xong lập tức chột dạ, hai má cũng đỏ ửng lên trông đáng yêu vô cùng, Khúc Tư Duệ không kiềm được mà cắn nhẹ lên mũi y.

Lạc Thiên Kỳ hoảng sợ đẩy hắn ra nhưng không có cách nào đẩy được chỉ đành đánh mắt qua hướng khác.

"Sao người không trả lời con?"

Khúc Tư Duệ kè sát vào tai y mà nói, hơi nóng phải vào tai khiến người y không nhịn được mà run lên một cái, y ngượng ngùng lên tiếng.

"Ngươi... ngươi... tránh ra một chút... "

Khúc Tư Duệ cười cười sau đó vòng tay ôm chặt lấy y lắc qua lắc lại như tiểu hài tử làm nũng mẹ.

"Ứ chịu đâu, người hôn con rồi sau này ai chịu lấy con cơ chứ, Tiểu Duệ không muốn sống cô độc đến già đâu, người phải chịu trách nhiệm với con."

Lạc Thiên Kỳ:......tự nhiên muốn rút Tuyết Sương Kiếm ra ghê.

Tuyết Sương Kiếm: Thấy chưa, ta còn có một công dụng nữa, đó là dùng để chém thứ bạch liên hoa như này này.

Lạc Thiên Kỳ cốc đầu hắn, tên này là đang muốn ăn vạ y? hừ đúng là tên đồ đệ xấu xa, vi sư tốn điểm mua thuốc cho ngươi, đút tận miệng hơn nữa ngươi còn nhân thời cơ đó mà sàm sỡ ta, bây giờ lại còn ăn vạ bắt ta chịu trách nhiệm, công bằng ở đâu hả?

Khúc Tư Duệ ăn đau liền giở trò trẻ con, từ đây không biết nặn ra rất nhiều nước mắt, gắn khóc bù lu bù loa lên.

"Huhu sư tôn đánh con, con đang bị thương mà người vẫn đánh con, huhu người hết thương con rồi, sư tôn hết thương Tiểu Duệ rồi huhu."

Lạc Thiên Kỳ:.... Làm vậy rồi thấy có nhục không? Tiểu Hạo mà thấy nó cười vào mặt.

Khúc Tư Duệ: Mình diễn thật tốt, sư tôn nhất định sẽ mềm lòng mà an ủi mình a.

Lạc Thiên Kỳ day day trán nói lớn.

"Im ngay!"

Khúc Tư Duệ giật mình sau đó mếu máo nhìn Lạc Thiên Kỳ.

"Sư tôn... người giận Tiểu Duệ ư?"

Lạc Thiên Kỳ nhìn qua gương mặt đáng thương của hắn


Phập!


Lạc Thiên Kỳ ôm tim cảm thán, mỹ nam làm nũng, chịu không nổi a.


Hệ thống khoanh tay khinh bỉ nhìn kí chủ nhà mình sau đó phun ra một câu [Đồ nghị lực kém!]


Lạc Thiên Kỳ mỉm cười thân thiện nhìn hệ thống khiến nó bị dọa sợ mà co giò chạy vào trong không gian, y bíu môi khinh bỉ, thứ nhát gan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK