Mục lục
Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Lạc Thiên Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa phố xá đông đúc người qua kẻ lại, Lạc Thiên Kỳ bồng Lâm Tử Hạo trên tay mình đi thẳng về phía trước, Lâm Tử Hạo hai mắt sáng ngời ngắm nghía thanh kẹo hồ lô trên tay mình, đây là lần đầu tiên nó được nếm thử thứ này không khỏi cảm thấy lâng lâng trong lòng.

"Sư tôn, người ăn không?"

Lâm Tử Hạo đưa thanh kẹo hồ lô ra trước mặt sự tôn mình, Lạc Thiên Kỳ mỉm cười cắn một cái, tiểu đồ đệ đúng thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn biết mời sư tôn ăn kẹo.

Khúc Tư Duệ chậm chạp đi ở đằng sau, hai tay được nhồi đầy ắp bới những thứ vừa được mua khi nãy, hắn hậm hực nhìn một lớn một nhỏ phía trước, cứ tưởng sư tôn rủ mình đi chơi, ai dè lại trở thành chân sai vặt, tức chết hắn mà.

Đi thêm một lúc nữa ba người tấp vào một quán cơm để nghỉ chân cùng ăn chút gì đó cho bữa trưa, Lạc Thiên Kỳ bế Lâm Tử Hạo tiến vào chọn một bàn trống ngồi xuống gọi món, Khúc Tư Duệ thì đi đâu đó thuê xe đem đống đồ này chở về trước, đến khi quay lại đã thấy một bàn thức ăn đầy ắp, hai người nào đó cứ ta ta con con gắp thức ăn qua lại làm hắn tức nổ phổi.

Trong lòng mang theo một cổ ủy khuất, Khúc Tư Duệ dậm chân đi đến nhấc bổng Lâm Tử Hạo đặt qua ghế đối diện còn mình thì vô tư ngồi xuống cạnh y, tay cầm đũa thoăn thoắt gắp thức ăn, chẳng mấy chốc thức ăn trong bát y đã chất cao như núi.

Lạc Thiên Kỳ khóe mắt giật giật nhìn Khúc Tư Duệ, y biết y ăn có chút nhiều nhưng hắn đâu cần dằn mặt y như thế đâu, gắp một lần nhiều như vậy là đang chửi xéo y là heo đấy à?

Khúc Tư Duệ nào biết suy nghĩ trong đầu sư tôn nhà mình vẫn vô tư gắp thức ăn bỏ vào bát y, đến khi bị y trừng mắt dùng đũa gõ vào mu bàn tay mới chịu dừng lại.


Khúc Tư Duệ buông đũa xuống hay tay đan vào nhau, xoa xoa chỗ vừa bị y gõ trúng, hắn ngước gương mặt đầy đáng thương của mình lên nhìn y, giọng nói hơn nữa còn có chút nghẹn ngào như sắp khóc tới nơi.

"Sao người lại đánh Tiểu Duệ? Tiểu Duệ chỉ là muốn gắp thức ăn cho người thôi mà, dạo này sư tôn gầy đi rất nhiều, Tiểu Duệ lo lắm."

Lâm Tử Hạo: "....."

Lạc Thiên Kỳ: "...."

Từ khi nào thiết lập của đồ đệ y là bạch liên hoa thế? Hay trước giờ là do y không nhận ra?

Khúc Tư Duệ như cún con tội nghiệp bị chủ trách mắng mà cụp tai lại, khóe mắt phiếm hồng chuẩn bị chảy ra một giọt lệ.

Lạc Thiên Kỳ thấy vậy hoảng hốt vội buông đũa xuống bắt lấy mặt hắn nhẹ giọng dỗ dành.

"Vi sư đâu trách mắng ngươi, được đồ đệ quan tâm người làm sư tôn ta đây rất vui, chỉ là gắp nhiều như vậy ta không ăn hết trong một lần a."

Khúc Tư Duệ trong lòng lúc này đã nở cả một vườn hoa, hắn biết sư tôn nhà hắn rất dễ mềm lòng mà, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất tội nghiệp.

"Vậy là do Tiểu Duệ không chú ý rồi, Tiểu Duệ xin lỗi sư tôn."

"Không sao, không sao, lần sau để ý một chút là được."

Lạc Thiên Kỳ cười cười nhìn hắn, y không hề biết rặng tại góc khuất y không nhìn thấy, khóe miệng của hắn đã nâng lên một độ cung nhỏ.

Khúc Tư Duệ nhẹ nhàng nắm lấy tay y như vô tình mà vuốt nhẹ vài cái, Lạc Thiên Kỳ đang lo lắng cho hắn cũng không để tâm đến chuyện này. Khúc Tư Duệ cầm đũa đặt vào tay y sau đó tự mình gắp bớt thức ăn trên bát y bỏ qua bát mình.

"Sư tôn tiếp tục dùng bữa."

Nhìn nụ cười xán lạn của thiếu niên trước mặt Lạc Thiên Kỳ trong lòng mới thở phào một hơi, y mỉm cười bưng bát lên tiếp tục bữa ăn của mình.

Lâm Tử Hạo vốn không để tâm đến diễn biến sự việc bên kia mà chỉ chuyên tâm ăn uống, nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt đầy đắc ý của vị sư huynh nào nó đang hướng về mình không nhịn được mà trong lòng phun ra hai chữ: Ấu trĩ!

Ăn uống no nên ba người bắt đầu lên đường trở về, Khúc Tư Duệ đi sau hai người cảm giác có gì đó không đứng liền tăng tốc độ chân lên để ngang hàng với y, hắn dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nói.

"Sư tôn, có người đi theo chúng ta."

"Ta biết, người đó theo đuôi chúng ta từ lúc còn ở quán cơm."

Lạc Thiên Kỳ nói với gương mặt điềm tĩnh không có chút gì gọi là ngạc nhiên, đi thêm một đoạn y liền dừng lại, xoay người hờ hững nói.

"Không biết các hạ cớ gì đi theo bọn ta?"

Từ trong mõm đá, một dáng người cao lớn bước ra, thân mang một bộ huyền y với hoa văn đỏ rực cực kỳ nổi bật, gương mặt được che đi bởi mặt nạ đen tuyền chỉ để lộ ra chiếc cằm nhọn cùng đôi mắt sắc bén đầy hung tợn.

Lâm Tử Hạo cả người cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

Huyết Tứ? Sao hắn ta lại ở đây?

Lâm Tử Hạo giật mình vội rúc đầu vào trong ngực Lạc Thiên Kỳ, tay nó nắm chặt đến trắng bệch, cả người không ngừng run lên từng đợt, nhất định không thể để hắn nhận ra, nó không muốn trở về cái nơi tàn khốc kia nữa, nó đã tìm được người và nơi nó thuộc về rồi.

Lạc Thiên Kỳ thấy phản ứng này của tiểu đồ đệ cũng chỉ cho rằng là trẻ con sợ hãi thông thường khi nhìn thấy người xấu, y vươn tay vuốt nhẹ lưng trấn an tiểu đồ đệ trong lòng, hai mắt vẫn hướng về nam nhân xa lạ kia chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Huyết Tứ hừ lạnh, đem roi lấy ra quất mạnh xuống đất diễu vỏ dương oai.

"Ta tìm tiểu tử kia, không liên quan đến ngươi, ngươi tốt nhất biết điều mà tránh xa ra một chút."

Lạc Thiên Kỳ hạ tay xuống, phất nhẹ phủi đi lớp bụi đất dính trên vạt áo, Khúc Tư Duệ nhanh chóng tiến đến cầm khăn lau sạch cho y hoàn toàn bỏ lơ Huyết Tứ ở đằng kia.

Huyết Tứ lần đầu tiên trong đời bị người khác khinh thường hơn nữa còn là từ một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch cùng một tên yếu ớt không khác gì nữ nhân, cảm nhận được sự nhục nhã trước nay chưa từng có Huyết Tứ tức giận đem roi vung lên nhắm thẳng về phía ba người kia.

Đầu dây như đầu một con rắn hung bạo vun vút lao tới chuẩn bị đớp con mồi của mình. Không để cho nó chạm vào y Khúc Tư Duệ nhíu mày rút kiếm ra đỡ khiến đầu dây bật ra xa.

"Sư tôn, người cùng thằng nhóc qua kia đứng nghỉ một lát, để con đấu với hắn."

Lạc Thiên Kỳ không nghĩ ngợi gì mà gật đầu cái rụp sau đó bế Lâm Tử Hạo trên tay đi ra một khoảng khá xa. Khụ, đừng có trách y vô trách nhiệm, là sư tôn dạy dỗ cùng nuôi nấng hắn suốt mấy năm qua, y biết đồ đệ của mình mạnh đến cỡ nào a, y tin hắn có thể giải quyết tốt được chuyện này.

Thấy y đã đứng ở nơi an toàn, Khúc Tư Duệ lúc này mới đứng thẳng người mà đối đáp với người lạ mặt kia.

"Ngươi tìm ta làm gì?"

Khúc Tư Duệ hất mặt đầy kiêu ngạo nhìn Huyết Tứ, điều này khiến Huyết Tứ trở nên tức giận hơn, hắn vung roi đầy mạnh bạo nhắm thẳng vào Khúc Tư Duệ, giọng nói rít qua từng khe răng vô cùng đáng sợ.

"Là để đòi mạng ngươi!"

Khúc Tư Duệ khẽ nheo mắt lại, nhếch mép cười rồi cũng cầm kiếm lao đến đánh tay đôi với Huyết Tứ, muốn lấy mạng hắn? Mơ đi, hắn còn phải sống thật lâu để ở cùng sư tôn cơ, chết sớm quá sư tôn mà rơi vào tay kẻ khác chắc hắn tức đến đội mồ sống dậy mất.

'Leng keng'

Âm thanh va chạm của vũ khi vang lên liên tục, Khúc Tư Duệ vừa né tránh những đường roi âm hiểm của Huyết Tứ vừa phải tìm ra sơ hở của hắn để tấn công, xem ra tên này đối phó khó hơn hắn tưởng.

"Sư tôn, người không ra giúp sư huynh sao?"

Lâm Tử Hạo giật giật tay áo của y, Lạc Thiên Kỳ lúc này cũng để ý đên cậu nhóc, y cười cười xoa đầu cậu nhóc.


"Đừng lo, sư huynh của con rất giỏi, cứ tin vào nó."


"Vâng ạ." Có tin được không đây?


"Nghĩ nhiều làm gì, sư huynh con thắng chắc rồi, nào ăn bánh."


Lâm Tử Hạo thở dài bất đắc dĩ cầm miếng bánh lên ăn, sư tôn à người không lo cho đồ đệ của mình hay sao? Sao người có thể vô tư ngồi ăn bánh đến thế chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK