Quý Diệp nắm tay hắng giọng chậm rãi đi đến, hắn được thư ký báo tin vợ cũ của mình bị người ta khó dễ nên xuống xem như thế nào, nào ngờ vừa bước tới đã bị ụp cho một cái nồi lớn vào đầu.
Hắn thề là ngoài y ra hắn chưa cưới ai bao giờ nhé, tấm thân trong trắng vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.
"Đây là có chuyện gì?"
Thấy Quý Diệp bước tới cô tiểu thư kia liền nước mắt ngắn dài chạy đến tỏ ra đáng thương cứ như mình vừa bị người ta khinh dễ, hoàn toàn không thấy một chút đanh đá, chua ngoa như lúc nãy. Nhân viên trong công ty đánh mắt khinh thường, lật mặt cũng thật nhanh, nhà cô ta buôn bánh tráng chắc là sẽ giàu lắm đây.
Quý Diệp thấy cô ta sấn tới thì tự động né ra, thứ lỗi hắn là người đã có gia đình, không nên tiếp xúc nhiều với những loại người thế này.
Cô tiểu thư nào đó mất đà xém té nhào ra sàn may sao còn khựng lại kịp, khuôn mặt phấn son nhăn lại nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên yếu đuối.
"Quý tổng, nhân viên của ngài bắt nạt em... hức... rõ ràng đụng vào em mà còn mắng em nữa... hức... ngài phải làm chủ cho em đấy."
Cô ta tiếp tục sấn đến một lần nữa, lần này không cần hắn ra tay đã có một cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, đẩy nhẹ vào người cô ta khiến cô ta choáng váng mà ngã bệch xuống.
Lạc Thiên Kỳ cao ngạo khoanh tay, ánh mắt như hung thần chiếu xuống người vị tiểu thư nọ, cô gái dường như cũng bị sát khí này làm cho run sợ mà co rúm người nhưng vẫn không cam tâm mà ngước đôi mắt long lanh của mình về phía Quý Diệp cầu xin giúp đỡ.
Quý Diệp hắn nào có thời gian để tâm đến cô ta, hắn còn đang bận mê mẩn ngắm người đang chắn trước mặt mình đây này. Hành động của y thật sự làm hắn rất bất ngờ, trước giờ gặp những trường hợp như vậy y chỉ lạnh lùng lướt qua, nay lại... trong lòng quả thật có chút kinh hỉ.
Lạc Thiên Kỳ thấy cô ta mãi không chịu đứng lên mà chỉ lo chăm chăm nhìn hắn, y hừ một tiếng rồi cao giọng.
"Vị tiểu thư này, xem ra cô rất thích sàn nhà của công ty chúng tôi, nếu cần tôi có thể chỉ chỗ cho cô liên hệ kêu người đến lát sàn nhà giúp cô."
Cô gái xấu hổ đứng dậy, ánh mắt hậm hực nhìn Lạc Thiên Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lạc Thiên Kỳ cũng rất biết điều mà phối hợp diễn với cô ta, có khi còn lố hơn.
Y ôm lấy tay Quý Diệp, hai mắt ầng ậc nước, giọng nhỏ nhẹ như mèo kêu, lời nào cũng là ấm ức.
"Hức... chồng ơi, cô ấy trừng em kia... đáng sợ quá... "
Quý Diệp sốc đến đơ người, người này là đang làm nũng với hắn à. Hắn nhìn y không chớp mắt, dù biết rõ y đang làm cho nhưng cũng phải âm thầm thừa nhận là mình có chút... vui vẻ.
Quý Diệp theo bản năng ngây ngốc đưa tay xoa đầu y, hơn nữa còn nhẹ giọng dỗ dành.
"Không sao, không cần sợ."
Hai người trong mắt nhân viên chính là đang show ân ái, vài nhân viên nữ không nhịn được phấn khích mà hú hét, xung quanh bắt đầu sôi nổi hơn hẳn.
Mà vị tiểu thư kia bị tiếng 'chồng' của y và hành động ôn nhu của hắn dọa cho sợ, người này vậy mà lại là Quý phu nhân, Quý tổng cưng chiều cậu ta như vậy, có khi nào sẽ vì cậu ta mà trút giận lên cô ta và gia đình cô ta không.
Dù run sợ nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đắc ý của y nhìn mình, lửa giận cùng sự ganh tị của cô ta bùng phát, cô ta đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt y mà chửi rủa.
"Tên đàn ông ẻo lả này thì có gì tốt chứ, chỉ được cái mặt đẹp để quyến rũ đàn ông, không biết đã bị bao nhiêu tên chơi qua rồi, thân thể dơ bẩn như vậy vốn không xứng với ngài. Với lại Quý gia là gia tộc lớn, cần người nối dõi, Quý tổng à ngài nghĩ kỹ đi, cậu ta không thể sinh con, sẽ làm Quý gia tuyệt hậu... "
Lời chưa dứt cô ta đã ăn trọn một cái tát.
Lạc Thiên Kỳ hai mắt như chứa dao, như thể chỉ cần y lên tiếng thì cô ta sẽ đi rất thảm, đôi mắt phượng khẽ híp lại nhìn chằm chằm vào cô ta, không để cô ta kịp lên tiếng thêm một lần nữa đã giáng thêm một tát vào má còn lại.
"Hai cái tát này là để dạy cô biết cách dùng miệng của mình thế nào cho đúng."
"Cậu dám..."
Thấy Lạc Thiên Kỳ thật sự tức giận, Quý Diệp bước lên kéo y ra sau, nhẹ nhàng bảo y trở về phòng trước chuyện còn lại thì để hắn giải quyết.
Lạc Thiên Kỳ cũng lười đôi co với loại người không não như cô ta thế là cũng trở về phòng.
Sau khi y rời đi, Quý Diệp mới chậm rãi vị tiểu thư này. Không biết hắn đã làm gì nhưng y nghe nói là vị tiểu thư kia phải khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn thảm thiết nhưng chỉ bị hắn lạnh lùng cho người ném ra ngoài.
Lạc Thiên Kỳ dựa lưng ra sau ghế mặt không biểu cảm nghe trợ lí kể chuyện, nhìn chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết vừa kể vừa diễn tả đến say mê y không khỏi thở dài. Trợ lý y đáng lẽ ra nên làm bên ngành sản xuất phim hay truyện gì đấy mới đúng, từ một câu chuyện đuổi người đơn giản, trợ lý của y lại thêu dệt thành một câu chuyện cổ tích oai hùng luôn rồi.
"Tiểu Trần à, khát nước không?"
Cậu trợ lý Tiểu Trần nghe y hỏi thế cũng ngây ngô gật đầu, nói nãy giờ cổ họng cậu khô rát luôn rồi.
Lạc Thiên Kỳ đỡ trán bất lực với cậu trợ lý ngốc nghếch của mình, phất tay kêu trợ lý ra ngoài, y ngã người ra sau ghế. Hồi tưởng lại đống đồ ăn vặt vương vãi trên sàn nhà, trong lòng bứt rứt khó chịu khôn cùng. Y còn chưa ăn được miếng nào đâu.
'Cốc cốc'
Tâm trạng vốn đang khó chịu nên khi nói giọng y có phần gắt gỏng hơn mọi ngày.
"Vào đi!"
Nhận ra sự tức giận trong lời nói, người bên ngoài có hơi do dự một lúc rồi quyết định mở cửa bước vào.
Lạc Thiên Kỳ vừa định lên tiếng thì trước mặt bỗng xuất hiện một túi lớn, y nghi ngờ xem xét rồi hai mắt mở lớn, vui vẻ thò tay vào trong lục lọi, toàn bộ đều là đồ ăn. Lạc Thiên Kỳ vui sướng ôm lấy túi đồ ăn cười toe toét.
"E hèm."
Nghe tiếng hắng giọng quen thuộc, Lạc Thiên Kỳ lúc này mới để ý đến người mang túi đồ ăn đến.
Là chồng cũ.
Quý Diệp không nhìn thẳng vào mắt y, giọng nói trầm ổn phát ra đều đều.
"Tôi biết cậu sẽ tiếc đống đồ kia nên đã kêu thư ký mua lại cho cậu, dù sao cũng đã hứa với cậu sẽ cho cậu ăn."
Lạc Thiên Kỳ đầy cảm kích nhìn hắn, trong lòng y hắn bây giờ chính là vị thần cao cả nhất, hận không thể lao đến ôm hắn một cái tỏ lòng biết ơn.
Đối với ánh mắt này của y hắn hoàn toàn hưởng thụ hơn nữa còn có cảm giác đã đạt được thành tựu.
Thấy không còn việc gì nữa Quý Diệp liền rời đi, nhưng vừa đi đến cửa thì ống tay áo đã bị ai đó nắm lại.
Quý Diệp khó hiểu nhìn chàng trai thấp hơn mình cả một cái đầu, lại nhìn xuống những ngón tay trắng thon dài đanh cầm lấy ống tay áo, cảm xúc trong lòng nhất thời khó tả.
Chưa kịp để hắn định hình thì Lạc Thiên Kỳ đã đem một số đồ ăn của mình nhét qua tay hắn, Quý Diệp bất ngờ đón lấy rồi lại dùng gương mặt ngơ ngác nhìn Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ ngượng ngùng sờ mũi, giọng nói đặc biệt mềm mại, trong trẻo.
"Cho anh, coi như là để cám ơn."
Khóe miệng Quý Diệp không tự chủ mà kéo cao, tay nhấc lên xoa nhẹ đầu y vài cái, cảm xúc mềm mượt của mái tóc khiến hắn nhất thời không dứt ra được, đến khi nhìn đến ánh mắt cau có của y mới cười cười rút tay lại.
"Được rồi, tôi về phòng đây, tạm biệt."
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi đưa tay chỉnh lại mái tóc bị loạn của mình, lườm hắn một cái rồi trở về ghế ngồi tận hướng đồ ăn vặt ưa thích của mình.
Nhân viên trong công ty tròn mắt nhìn Quý tổng cao lãnh của họ một thân tây trang nghiêm nghị, trên tay lại là mấy bịch kẹo cùng snack, miệng lâu lâu còn cười vài tiếng dọa cho nhân viên một phen kinh hồn.
Nhìn thấy bóng chủ tịch đã khuất sau cánh cửa thang máy, nhân viên tụm lại với nhau bắt đầu sự nghiệp buôn chuyện của mình. Ai nấy cũng kinh ngạc với thái độ thất thường của chủ tịch nhà mình, vài người trong đó như hiểu được chuyện gì lâu lâu lại đánh mắt về phía cửa phòng y mà nhìn.
Hôm nay là ngày Lạc Thiên Kỳ cùng Quý Hạ Linh hẹn nhau đi chơi, vốn dĩ là phải đi từ lâu rồi nhưng vì mới trở lại làm việc nên công việc của y khá bận. Quý Hạ Linh phải làm nũng phối hợp cùng y năn nỉ ỉ ôi mấy lần mới làm Quý Diệp mềm lòng ân xá cho y một ngày nghỉ.
Thật ra là hắn có thể thoải mái cho y nghỉ lúc nào cũng được, vì công ty của hắn không thiếu người, nếu không có y thì hắn cũng sẽ có cách tìm người làm thay đống công việc ấy cho y, dù sao hắn thấy thư ký của mình dạo này cũng rất rãnh rỗi. Chẳng qua là muốn được chiêm ngắm lại bộ dạng làm nũng của ai đó nên mới làm giá khó dễ một phen vậy thôi.
Tại trường đại học M, sinh viên tấp nập dưới sân trường, ai nấy cũng ngạc nhiên cùng trầm trồ nhìn về phía chiếc xe mui trần sang trọng đang đậu ở cổng trường. Mà đúng hơn là họ chú ý vào chàng trai đeo kính râm đang đứng dựa lưng vào xe đợi người.
Lạc Thiên Kỳ không thấp, cơ thể hiện tại cũng là mét bảy lăm, chỉ là Quý Diệp quá cao nên khi đứng cạnh hắn y mới có cảm giác mình bị teo nhỏ đi. Đứng trước cổng trường thật sự rất gây chú ý, gương mặt trắng nõn đeo thêm kính râm không những che bớt vẻ đẹp vốn có mà còn giúp y tăng thêm vài phần lạnh lùng. Xe đẹp, mặt đẹp, dáng đẹp quần áo tuy đơn giản nhưng đâu cũng là hàng hiệu, mang trên người y lại vô cùng hài hòa cộng thêm khí chất vương giả từ người y phát ra, y chính là anh chàng trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Vài sinh viên nữ mạnh dạn còn tiến đến làm quen cùng xin phương thức liên lạc nhưng đều bị y từ chối, họ không những không buồn mà còn trở nên phấn khích hơn. Lạc Thiên Kỳ tự dưng trở thành hình tường mỹ nam lạnh lùng cấm dục trong mắt mọi người.
Lạc Thiên Kỳ thở dài: Đẹp quá cũng khổ lắm chứ!
"Chậc, anh được nhiều người thích ghê nhỉ? Xem ra anh em phải giữ vợ mệt đây."