Lôi kéo một lúc Lục Huyền Vũ đành miễn cưỡng ngồi xuống nói chuyện với.
Lạc Thiên Kỳ ngã khụy xuống may thay Lục Huyền Vũ đỡ lại kịp. Hắn không suy nghĩ nhiều mà ôm nhẹ lấy y vào lòng an ủi. Hắn chỉ là không muốn thấy người này buồn, thấy y khóc lòng hắn đau như cắt.
Lạc Thiên Kỳ ở trong ngực hắn khóc lớn, nước mắt thấm ướt cả một mảng áo của hắn.
"Về cung... hức... ta muốn về cung gặp phụ hoàng... huhu.."
Lục Huyền Vũ ôm chặt lấy y.
"Được, ta đưa ngài về cung."
Hoàng cung tráng lệ ngày nào nay lại phủ một màu tang thương, vải trắng giăng khắp nơi, khiến khung cảnh càng thêm u uất.
Lạc Thiên Kỳ lê từng bước chân nặng nề vào bên trong, đâu đâu cũng là tiếng khóc than.
Chu hoàng hậu vận đồ tang, không còn vẻ kiêu sa sang trọng, hai mắt bà đỏ hoe chảy xuống hai hàng lệ, gương mặt xinh đẹp kiều diễm nay trắng bệch đến đáng thương vì vừa phải đón nhận một cú sốc lớn của đời mình.
Bên cạnh bà là Lạc Linh đang gồng mình kiềm nén nước mắt cố gắng đỡ mẫu hậu mình để bà không ngã quỵ.
Tiểu đệ Lục Viễn Sinh được bế trên tay Tam hoàng tử Lục Thiên Uy, hai mắt sưng húp nhắm lại giống như vừa khóc đến ngất đi. Lục Thiên Uy vẫn là gương mặt lo lắng nhìn tiểu hài tử trên tay mình.
Thấy y đến, theo sau còn có Lục tướng quân. Chu hoàng hậu vội chạy đến ôm chần lấy nhi tử.
"Kỳ nhi... phụ hoàng con... hức... phụ hoàng con..."
Lạc Thiên Kỳ vừa mới được hắn dỗ cho nín khóc bây giờ lại không kiềm được lòng mà chảy nước mắt. Không phải là y yếu đuối đến mức đó, nhưng đây là cảm xúc thật của nguyên chủ khi phụ hoàng của mình không còn nữa.
"Mẫu hậu... nhi tứ... nhi tử muốn nhìn mặt phụ hoàng lần cuối... "
Lạc Thiên Kỳ khó khăn nói ra hai từ cuối cùng, con người mà, sinh lão bệnh tử, chia ly là điều không thể tránh khỏi, y phải mạnh mẽ hơn, như thế mới có thể bảo vệ mậu hậu và tiểu đệ, tiểu muội của mình.
Chu hoàng hậu dắt tay y đến trước linh cữu, y dập đầu rồi tiến lên nhìn mặt phụ hoàng của mình lần cuối.
Phong Lân quốc năm thứ 21, Lạc Vân đế băng hà khi qua tuổi 64, Thái Tử là Lạc Thiên Kỳ lên ngôi khi mới 15 tuổi, lấy niên hiệu là Thiên Vũ đế.
Vị hoàng đế này từ khi lên ngôi nối gót tiên hoàng làm một vị vua anh mình tài đức, khiến cuốc sống nhân dân ngày càng sung túc.
Đồng thời, biên giới phía Tây bị Tây quốc nhân thời cơ tiên hoàng vừa qua đời, hoàng đế mới ngồi lên ngôi vị chưa vững, đưa quân xâm đánh, nhưng lại có Lục tướng quân, chiến thần của Phong Lân quốc chỉ trong vòng một năm đã đem quân giặc đánh tan, đầu của hoàng đế Tây quốc cũng được lấy xuống, thuận lời giành một bản hiệp ước hòa bình vĩnh viễn của hai quốc.
Lục tướng quân lập công lớn liền được Hoàng đế ban thưởng hậu hĩnh, được đặt cách có thể ra vào hoàng cung bất cứ lúc nào, hơn nữa còn được xây thêm một phủ đệ ở bên trong hoàng cung, nhìn trông còn nguy nga hơn cung của các phi tần.
Dưới ánh mắt dò xét của đám quan thần Hoàng đế chỉ thản nhiên giải thích.
"Lục tướng quân ở trong cung, lỡ có chuyện gấp dễ bàn bạc."
Có quỷ mới tin lời y nói.
Đám quan lại trong triều đình nhìn Lục Huyền Vũ đến đỏ mắt nhưng không thể làm được gì, ai biểu người ta có công lớn như vậy chứ. Ai chẳng biết Tây quốc lớn mạnh không kém gì Phong Vân quốc nhưng lại bị hạ gục chỉ trong vòng một năm, người này đúng thật quá trâu bò. Trong lòng bọn họ lại thêm kính nể vị tướng quân này thêm vài phần.
Ba năm sau,
Buổi tối tại hoàng cung, đoàn người đua nhau cầm đèn lồng hốt hoảng chạy trong đêm đen tĩnh mịch.
Lại nữa rồi.
Phủ đệ tướng quân,
Trong thư phòng thoang thoảng hương trầm, Lục Huyền Vũ nghiêm túc ngồi bên án thư đọc sách dưới ngọn đèn dầu. Ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt trưởng thành của nam nhân thập phần soái khí. Chợt bên ngoài có một tiểu thái giám hốt hoảng chạy vào, hô lớn.
"Tướng quân, hoàng thượng lại leo tường rồi!"
Lục Huyền Vũ bỏ sách xuống, day day trán rồi đứng dậy một mạch đi thẳng ra ngoài.
"Hoàng thượng, nô tài xin người, mau leo xuống đi ạ."
"Đúng vậy Hoàng thượng, sẽ tổn hại long thể mất."
Trên bức tường dày cao ba mét, một thân thể nhỏ mảnh khảnh đang gắng sức leo trèo, hoàng bào nổi bật giữa đêm khuya theo từng động tác của y mà lay chuyển, đồng thời dọa đến đám cung nhân bên dưới sợ xanh mặt.
Lạc Thiên Kỳ sau khi leo qua được một chân vui sướng ngồi bên trên, nhìn đám cung nhân hốt hoảng bên dưới mà bĩu môi.
"Trẫm muốn ra ngoài chơi, các ngươi cản được chắc."
Đám cung nhân sợ đến mức quý sụp cuống đất.
"Chúng thần xin người đó hoàng thượng, trên đó rất nguy hiểm."
Lạc Thiên Kỳ xua tay.
"Các ngươi cứ làm quá lên, độ cao này thì ta có thể bị gì cơ chứ?"
"Hoàng thượng, người lại đang làm gì?"
Đám cung nhân thấy cứu tinh đến mừng quýnh cả lên, vội vội vàng vàng cầu xin hắn khuyên răng hoàng thượng. Vì họ biết trong cái hoàng cung này, ngoài Thái Hậu ra thì tướng quân Lục Huyền Vũ chính là người mà y chịu nghe lời nhất.
"Ý Lục tướng quân, may quá, ta còn tưởng phải đi chơi một mình, ngươi đến rồi thì đi cùng ta đi."
Lục Huyền Vũ nhíu mày nhìn nam tử xinh đẹp ở bên trên. Hắn gằn giọng.
"Thần sẽ đếm đến ba, một là người tự đi xuống, hai là thần sẽ lên đó lôi người xuống, hậu quả người tự chịu."
Lạc Thiên Kỳ trợn mắt.
"Ngươi dám đe dọa ta?"
Loạn, loạn thật rồi, y rõ ràng là Hoàng Đế cơ mà, ai đời lại dễ dàng bị tên này ức hiếp chứ. Hứ, ngươi đếm kệ ngươi, ta ứ xuống đấy rồi làm gì được nhau.
"Một... "
"Này này, ta là Hoàng Đế đấy nhá, người đừng có tưởng ta thiên vị cho ngươi mà... "
"Hai... "
"Ngươi... "
"B... "
Chưa để hắn đếm hết số, từ trên cao một bóng người lao xuống, Lục Huyền Vũ nhếch miệng cười, dang rộng tay đón lấy người kia vào lòng. Lạc Thiên Kỳ cứ thế mà bị hắn ôm lấy.
"Như vậy không phải nhanh hơn sao Hoàng thượng?"
"Hừ, tên đáng ghét."
Lạc Thiên Kỳ quay mặt đi, vành tai có hơi đỏ. Tên này sao càng ngày càng đẹp thế không biết, y xém chút nữa không kìm lòng được mà đè hắn ra làm chuyện đồi bại tại chỗ rồi.
"Ừ ta đáng ghét, về cung thôi."
Vị Hoàng đế nào đó cứ thế bị vị tướng quân nào đó bế một mạch về tẩm cung. Đám nô tài đằng sau ù ù cạc cạc nhìn nhau rồi tản đi ai làm việc nấy.
Mai có chuyện để buôn rồi.
Còn Hoàng thượng... không phải có Lục tướng quân lo là đủ rồi sao, bọn họ không dám làm phiền đâu.
Lục Huyền Vũ bế thẳng người vào trong tẩm cung của hoàng đế rồi quăng người lên giường. Lạc Thiên Kỳ vốn đã thấy buồn ngủ từ lúc hắn nhẹ nhàng bế mình trên đường, ngáp ngắn ngáp dài tận mấy lần, lúc này gặp chăn ấm nệm êm liền lăn ra ngủ, hắn thấy thế chỉ biết cười bất lực rồi giúp y cởi bớt các lớp y phục bên ngoài cho dễ ngủ.
Ba năm qua hắn đều chăm sóc y như thế, ân cần từng chút, từng chút một, y buồn hắn an ủi, y giận dỗi hắn dỗ dành, y phá phách hắn liền giải quyết hậu họa cho y, để y có thể an ổn sống thường ngày, để y vẫn vui vẻ ngây thơ như hồi xưa chứ không phải trở nên âm trầm suốt ngày phải tính toán đủ điều với bọn tham quan mưu đồ quỷ quyệt.
Y chỉ cần vui vẻ sống, mọi việc đã có hắn gánh chịu.
Lục Huyền Vũ cẩn thận đắp chăn cho Lạc Thiên Kỳ, vén thật kỹ càng, hắn nhìn gương mặt ngủ say không chút phòng bị của người nọ ánh mắt nhu hòa một mảnh, nhẹ nhàng đưa bàn tay thô ráp của mình vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn kia.
Hắn thừa nhận hắn có tình cảm với y, trong ba năm qua hắn đã sớm quen với sự xuất hiện của y, hắn muốn đến gần với y hơn nữa. Nhưng ngặt nỗi giữa hai người còn cái ranh giới quân và thần, y là Hoàng Đế một nước hắn nào dám trèo cao mà làm vướng chân. Khi đó người đời sẽ chỉ trích y, lúc đó hắn cũng không có cách nào bảo vệ được cho y.
Thà rằng hắn đứng từ xa âm thầm quan sát, âm thầm chăm lo cho y, không cần suy nghĩ đến những chuyện quá phận là đủ rồi.
Lạc Thiên Kỳ đang nằm mơ mình được ăn đồ ngon bất giác quay người, môi mềm chạm đến ngón tay của Lục Huyền Vũ, sau đó miệng nhỏ chẹp chẹp vài cái rồi mở ra ngậm lấy đầu ngón tay kia, say mê mà mút mát y hệt như đang ăn kẹo.
Lục Huyền Vũ hắc tuyến đầy đầu, tay nọ không dám cử động để cho y cắn cắn, tay kia thì nắm chặt cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn bốc hỏa trong người.
Giờ cho hắn nói lại được không?
Hắn thật là muốn làm những chuyện không an phận với y, chứ y như thế này không nghĩ đến không được.
Người ta nói hoàng đế vô tình quả không sai, mút được vài cái y liền nhăn mặt quay đầu đi, cứ như thể muốn biểu lộ thứ này chán rồi hoàng đế ta không chơi nữa.
Bên cạnh Lục Huyền Vũ lửa hận phừng phực, hai mắt hằn học ghim chặt vào bóng lưng của người nọ.
Vì cớ gì không mút nữa? Dám chê ta à? Ai cho phép ngươi chê, quay lại mút tiếp cho ta. Ngươi không mút ta thử hỏi trên đời có ai tình nguyện cho ngươi mút nữa không?