Mục lục
Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Lạc Thiên Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy ý của ngươi là... ngươi bỏ sư tôn ngươi để đi theo tên âm binh này?"

Lạc Thiên Kỳ ngồi trên ghế, hai tay nâng tách trà lên thổi nhẹ rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bên cạnh là Khúc Tư Duệ chân chó phe phẩy quạt cực kỳ nhiệt tình.

Lâm Tử Hạo đứng cúi mặt, hai tay vân vê vạt áo không dám đối mặt với ánh mắt tra hỏi của sư tôn mình, nó ngập ngừng nói với giọng lí nhí.

"Con... không có theo hắn... "

Thấy Lâm Tử Hạo có vẻ đáng thương Triều Diệc Phong liền bước lên một bước đứng ngang hàng với Lâm Tử Hạo hướng về y nói đầy dõng dạc "Sư thúc, là con theo đệ ấy, người đừng có trách Tiểu Hạo."

Lạc Thiên Kỳ liếc mắt nhìn Triều Diệc Phong "Ta cho ngươi nói hay sao? Ta đang hỏi đồ đệ của ta chứ không phải ngươi, cái miệng lanh chanh như vậy làm gì?"

Bị nói đến Triều Diệc Phong liền thức thời ngậm miệng, lỡ chọc giận sư thúc rồi, phải làm gì đây?

Khúc Tư Duệ đứng bên cạnh che miệng cười trên nỗi đau của người khác, vừa lắm nha, sư đệ nhà ta tốn công tốn gạo nuôi dễ gì để bị tên đầu heo nhà ngươi lấy mất, có lấy thì cũng phải trả hết số tiền đã nuôi nó chứ, lúc đó hắn hai tay dâng sư đệ cho tên đầu heo kia luôn, khi đó thì sư tôn sẽ có thời gian quan tâm hắn hơn rồi.

Lạc Thiên Kỳ nếu biết được cái suy nghĩ này của Khúc Tư Duệ chắc chắn sẽ cho hắn một trận, này thì huynh đệ đồng môn yêu thương lẫn nhau, phi, ta khinh, gì chứ không thể áp dụng nó với cái tên ngốc này được.

Lạc Thiên Kỳ đặt tách trà xuống, ra hiệu cho Khúc Tư Duệ ngừng quạt nhưng hắn không để ý thế là không chút thương tình cho hắn một bạt tai khiến hắn ngã lăn ra đất.

Khúc Tư Duệ yếu đuối đáng thương hai mắt rưng rưng, tay ôm mặt nhìn sư tôn mình: Bớ người ta ở đây có bạo lực gia đình.

Lâm Tử Hạo và Triều Diệc Phong:..... cạn ngôn.

Xong chuyện Lạc Thiên Kỳ điều chỉnh lại tư thế cao quý của mình, y nắm tay đưa lên miệng hắng giọng.

"Khụ... Vậy ngươi quyết định rời đi sao Tiểu Hạo?"

Lâm Tử Hạo nhìn y gật đầu "Vâng ạ, con muốn trở về nơi đó để thăm mộ cha mẹ, sau đó đi du ngoạn, đó là điều con muốn từ rất lâu rồi, con muốn đi xem thế giới này rộng lớn bao nhiêu."

Nghe Lâm Tử Hạo nói thế mà Triều Diệc Phong cảm thấy đau lòng, khát vọng tự do vẫn luôn dạt dào trong tâm trí của đứa trẻ này, mặc dù đã thoát khỏi nơi tối tăm đó, có lẽ khát vọng ấy đã ăn sâu vào máu rồi.


Triều Diệc Phong nhìn Lâm Tử Hạo với đôi mắt buồn rười rượi, nếu đệ ấy không bị bắt vào tổ chức thì có lẽ sẽ không có đôi mắt ưu thương như vậy, hắn muốn Tiểu Hạo của hắn được vui vẻ sống hồn nhiên vô lo vô nghĩ như những đứa trẻ khác.

Lạc Thiên Kỳ nhíu mày "Nhưng con còn nhỏ... "

Lâm Tử Hạo biết sư tôn đang lo cho mình nhưng đó là ước muốn của nó, nó muốn được thực hiện ngay lúc này. Lâm Tử Hạo đi đến nắm lấy tay y mỉm cười.

"Người yên tâm, Tiểu Hạo rất giỏi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không lẽ người không tin Tiểu Hạo sao?"

Lâm Tử Hạo chớp chớp mắt làm nũng, Lạc Thiên Kỳ quả nhiên vẫn không thể cưỡng lại sự đáng yêu này, y thở dài ôm Lâm Tử Hạo vào lòng vỗ về.

"Được rồi, nếu con muốn đi thì ta cũng không cản được, nhớ bảo trọng sức khỏe, đây ta cho con... "

Lạc Thiên Kỳ biến ra một chiếc nhẫn trữ vật, y niệm chú điều chỉnh kích cỡ rồi đeo vào tay Lâm Tử Hạo.

"Bên trong có ngân lượng cùng các đồ vật cần thiết, cần gì thì cứ lấy đừng để mình chịu thiệt nghe chưa?"

Lâm Tử Hạo khóe mắt đỏ hoe gật đầu "Vâng ạ, đệ tử biết rồi."

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười xoa đầu nó "Tiểu Hạo ngoan, dù có đi bất cứ đâu, nếu thấy mệt rồi, không muốn đi nữa thì hãy về đây, nơi này vẫn luôn là nhà của con, chúng ta luôn chào đón con về."

"Con nhất định sẽ về, sư tôn phải giữ gìn sức khỏe."

Lâm Tử Hạo òa khóc ôm chầm lấy Lạc Thiên Kỳ, khóe mắt y cũng đã đỏ hoe, y hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Tử Hạo rồi nói.

"Sắp tới giờ rồi nhỉ, nào qua tạm biệt sư huynh của con đi."

Lâm Tử Hạo gật đầu, đưa hai tay dụi mắt rồi chạy qua chỗ Khúc Tư Duệ đang đứng, nó cười tươi nhìn hắn.

"Sư huynh, đệ đi rồi huynh chắc vui lắm nhỉ? Không còn bóng đèn nào cản trở hai người hết."

Khúc Tư Duệ đứng khoanh tay nhìn nó một lúc sau đó thở dài cuối xuống bế nó lên.

"Những điều cần thiết sư tôn đã dặn hết rồi ngươi cũng không rãnh mà nghe lại đâu nhỉ? Sư huynh chỉ nói với người một điều."

"Sau này có ai bắt nạt ngươi, nhất là cái tên đầu heo kia ngươi cứ mạnh dạn mà đánh, đánh chết luôn cũng được nếu cần thiết, không cần sợ hãi điều gì cả, có sư huynh chống lưng cho ngươi. Mấy chiêu ta dạy cho vẫn còn nhớ chứ?"

Lâm Tử Hạo cười tươi gật đâu "Nhớ ạ."

Khúc Tư Duệ cười "Vậy thì tốt. Tới giờ rồi, đi cẩn thận."

Khúc Tư Duệ để Lâm Tử Hạo xuống, nó nhanh chóng chạy lại chỗ Triều Diệc Phong đang đứng. Lạc Thiên Kỳ nhìn Triều Diệc Phong nói.

"Bảo vệ Tiểu Hạo cho tốt."

Triều Diệc Phong mỉm cười "Con nhất định sẽ làm vậy."

Lâm Tử Hạo luyến tiếc nhìn hai người rồi mỉm cười nói.

"Tiểu Hạo đi đây, hai người bảo trọng."

"Ừm."

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn hai người hành lễ chào mình rồi quay lưng rời đi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Khúc Tư Duệ đi đến ôm lấy y từ đằng sau, cằm tựa lên bờ vai mỏng manh Khúc Tư Duệ không nhìn được mà di di vài cái. Bị chiếc cằm nhọn của hắn chọc vào xương khiến y có chút đau, quên luôn đi cả suy nghĩ vẩn vơ của mình.

Gương mặt nhỏ khẽ nhăn lại, Lạc Thiên Kỳ làm điệu bộ ghét bỏ mà đẩy đầu hắn ra nhưng bất thành, hắn bám dính còn hơn keo dính nữa. Lạc Thiên Kỳ thở dài bất lực.

"Ngươi còn định ôm đến bao giờ? Không thấy mỏi ư?"

"Không mỏi, ôm người cả đời cũng không có vấn đề gì."

Bị lời tâm tình đánh thẳng vào tim, hai má y ửng hồng lên, nhéo nhẹ vào tay hắn một cái "Đúng là dẻo miệng."

"Tiểu Duệ... vi sư đói rồi."

Khúc Tư Duệ đầy cưng chiều hôn lên mái tóc mềm mại của y "Nào đi vào trong thôi, con nấu cơm cho người."

Lạc Thiên Kỳ cười híp mắt "Được."

"Ngươi còn định theo ta đến bao giờ hả?"

Lâm Tử Hạo chống hông nhăn nhó nhìn Triều Diệc Phong đang đứng cách mình năm bước.

Triều Diệc Phong như không hề để ý đến vẻ mặt khó chịu của nó hơn nữa còn cười rất tươi.

"Ta theo lệnh sư thúc bảo vệ cho đệ a."

"Ta không cần."

"Nhưng ta cần! Ta cần được bảo vệ cùng chăm sóc đệ."

Lâm Tử Hạo ngớ người ra, Triều Diệc Phong liền tiến thêm ba bước, hắn đầy thâm tình nhìn nó.

"Ta biết đệ vẫn chưa thể tha thứ cho ta, nhưng ta sẽ cố gắng khiến đệ cười với ta một lần nữa, ta không cần đệ đối xử tốt với ta bây giờ chỉ cần cho ta được bảo vệ cho đệ được không?"

Lâm Tử Hạo đảo mắt trốn tránh sau đó quay phắt người đi "Tùy... tùy ngươi."

Nhìn bóng lưng nhỏ bé đang bước nhanh ở phía trước Triều Diệc Phong cười đến ngoác miệng, đệ ấy biểu hiện như vậy xem ra hắn có hi vọng rồi.

Xốc lại hành lí trên vai Triều Diệc Phong nhanh chân chạy theo Lâm Tử Hạo. Ánh hoàng hôn đỏ rực soi bóng hai người trải dài trên mặt đất, một cao một thấp từng nhịp từng nhịp đồng điệu đến lạ.

Nhiều năm sau đó,

Tại một khách điếm nhộn nhịp, tiếng cười nói của quan khách cùng tiếng mời gọi hô hào của tiểu nhị vang lên vô cùng rộn ràng, đột nhiên ở trên lầu phát ra tiếng động lớn khiến ai ai cũng giật mình mà ngước lên.

'Rầm'

Cánh cửa bị đánh bay kèm theo đó là một cơ thể người văng ra ngoài, rớt trúng ngay một chiếc bàn có khách ngồi đó khiến nó gãy làm đôi, tiếng rống giận cũng vang lên sau tiếng động lớn ấy.

"Triều Diệc Phong! Gan huynh to lắm rồi phải không?"

Từ bên trong bước ra là một thiếu niên với ngũ quan hài hòa khiến người nhìn mê mẩn nhưng lại đầy nhăn nhó, trên tay y là một thanh trường kiếm hiên ngang chỉ xuống phía dưới.

Triều Diệc Phong từ đống đổ nát khó nhọc chống tay ngồi dậy ánh mắt ủy khuất hướng lên trên nhìn thiếu niên.

"Tiểu Hạo... ta thật sự không có... "

"Câm miệng, chứng cớ rành rành còn chối cãi, hừ ta đi về nhà!"

Dứt lời Lâm Tử Hạo liền xoay người vào phòng đem hết đồ đạc đóng gói lại sau đó dứt khoát rời đi, từ đầu đến cuối đến một cái liếc mắt cũng không thèm ném cho hắn, xem ra lần này y giận thật rồi.

Triều Diệc Phong nhìn theo bóng y ngoài vò đầu bứt tóc mình ra thì chẳng thể làm gì, giờ mà mặt dày chạy theo có khi bị y chém ấy chứ. Thôi cứ đợi y nguôi ngoai rồi đến dỗ vậy, dù sao hân cũng biết 'nhà' mà y nói ở đâu.

Xảy ra cớ sự này cũng là do chút mùi phấn son của nữ nhân vương trên áo hắn. Chả là hôm qua lúc đi mua bánh cho y có đi ngang qua một thanh lâu, chỉ có một chút lơ là liền bị người kéo vào trong, hắn nhanh chân chạy ra ngoài nhưng mùi phấn son của nữ nhân nơi đó lại bám vào người. Hắn nào dám mang thân này về thế là liền tìm chỗ tắm rửa cho sạch sẽ rồi thay một bộ y phục mới mới dám trở về.

Chỉ là không ngờ rằng mũi y nhạy cảm hơn người thường, ngửi một chút liền có thể ngửi ra được mùi hương còn sót lại trên người hắn, cái này cũng do hắn chủ quan rồi đáng ra phải nên tắm thêm ba lần nữa. Giờ thì hay rồi, y giận bỏ về luôn, khó khăn lắm mới dỗ được người vậy mà... haizzz.

Triều Diệc Phong đang cảm thấy tuyệt vọng, cầu online nghĩ cách dỗ thê tử.

Tĩnh An Thất,

Lạc Thiên Kỳ chống cằm chán nản ngồi nhìn cái tên đang quỳ ở giữa sảnh chính, đã năm lần rồi đấy, cứ cách một tháng lại về đây một lần, rốt cuộc hai đứa này bị làm sao vậy? Bất mãn về cuộc sống hôn nhân ư? Ủa mà đã cưới đâu.

Khúc Tư Duệ đứng đằng sau Lạc Thiên Kỳ ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Triều Diệc Phong. Tên này đúng thật vô dụng, đến dỗ người cũng làm không xong, cứ để tên nhóc ấy chạy về đây ăn vạ, có biết rằng mỗi lần như thế sư tôn đều không thèm quan tâm hắn không? Toàn là lo cho tên tiểu tử thối kia, hừ, ta hờn.

"Hai ngươi rốt cuộc lại có chuyện gì?"

"Sư thúc, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là..."

Triều Diệc Phong đem hết mọt chuyện kể ra đến một chữ cũng không thiếu, hai người nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu chán nản.

Khúc Tư Duệ đảo mắt bất lực sau đó đi đến kéo Triều Diệc Phong ra một góc nhà đàm đạo.

"Này huynh đệ, ta nói ngươi nghe, ngươi cũng đừng có chiều người ta quá, nhìn hậu quả đi, đến một lời giải thích người ta cũng không thèm nghe ngươi. Ta nói này, là nam nhân phải mạnh mẽ lên, cái gì cần nhu thì nhu, nhưng cần cương thì nhất định phải cương không thể để người ta leo lên đầu mình ngồi được."

Triều Diệc Phong bĩu môi đầy khinh bỉ nhìn hắn "Vậy huynh thì sao? Huynh có cương với sư thúc như vậy không?"

Khúc Tư Duệ cốc vào đầu Triều Diệc Phong một cái đau đớn "Đồ ngu, ngươi nghĩ sư thúc ngươi là ai? Nghĩ ta là ai hả? Ta mà cương thì xác ta không còn trọn vẹn đâu."

Triều Diệc Phong liếc mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ, vậy mà nói hay lắm cơ, xem mình có hơn ai không chứ.

Thấy được sự khinh thường từ trong ánh mắt ấy, Khúc Tư Duệ đưa tay che miệng ho khan giấu đi sự thất thố của mình, hắn choàng tay qua cổ Triều Diệc Phong đầy thân thiết, mắt len lén nhìn Lạc Thiên Kỳ đang ngồi thưởng trà đằng kia, sau khi xác định với khoảng cách này y không nghe thấy thì mới thì thầm vào tai Triều Diệc Phong.

"Ta nói cho ngươi nghe, để giải quyết chuyện này rất đơn giản... ngươi đã từng nghe câu 'Việc dù có khó đến đâu cứ đưa lên giường là ổn thỏa' chưa?"

Triều Diệc Phong trợn mắt nhìn hắn, còn có thể vô sĩ như vậy?

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, này, ta cho ngươi, là đồ tốt đấy."

Khúc Tư Duệ cười hí hửng dúi vào tay Triều Diệc Phong một gói thuốc nhỏ, đoán sơ cũng biết trong đó là thứ gì. Triều Diệc Phong nuốt nước bọt nhìn hắn.

"Thật sự được hay sao?"

Khúc Tư Duệ tặc lưỡi "Chậc, ngươi không tin ta à? Nói ngươi biết, ta đã thử nghiệm rồi, hoàn toàn thành công." Chỉ là sau đó bị sư tôn đánh tơi tả, phạt quỳ và không được ngủ chung một tháng thôi.

Tất nhiên vế sau hắn không hề nói ra, phải để cho tên đầu heo này cảm nhận được thế nào là sướng trước khổ sau, hehe như vậy mới thú vị chứ.

Sau biết bao sự giằng co trong tâm trí, Triều Diệc Phong quyết định tin vào lời nói của hắn, cứ thử xem sao. Thế là Triều Diệc Phong hớn hở hành lễ với y rồi nhanh chóng chạy đi kiếm Lâm Tử Hạo khiến Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn Khúc Tư Duệ.

"Hai ngươi nói cái gì thế?"

"Khụ... không có gì đâu ạ, con chỉ dạy hắn cách dỗ Tử Hạo thôi."

Lạc Thiên Kỳ ánh mắt đầy hoài nghi nhìn hắn, sao cứ thấy hắn gian thế nào ấy.

Ngày hôm sau, giữa khoảng sân rộng lớn của Tĩnh An Thất có hai nam nhân, đầu đội chậu nước lớn, chân quỳ gối trên tấm ván được đặt trước cửa lớn.

Triều Diệc Phong mặt đen như đít nồi lườm ngúyt Khúc Tư Duệ đang ủ rũ quỳ bên cạnh. Khúc Tư Duệ thấy thế liền bưng chậu nước xích người qua hớn hở nói.

"Người nhìn ta như vậy làm gì? Dù có bị phạt nhưng có phải hôm qua cảm thấy rất tốt không?"

Triều Diệc Phong ho khan hai tiếng sau đó ngập ngừng gật đầu, quả thật rất tốt.

Khúc Tư Duệ cười khúc khích, ngay lập tức từ bên trong một cây chổi bay ra đập thẳng vào mặt hắn, kèm theo đó là tiếng nói lớn của Lạc Thiên Kỳ vọng ra.


"KHÚC TƯ DUỆ! QUỲ CHO ĐÀNG HOÀNG VÀO, RỚT MỘT GIỌT NƯỚC LIỀN QUỲ THÊM MỘT CANH GIỜ CHO TA."


Khúc Tư Duệ ủy khuất nói vào bên trong "Sư tôn, nhưng rõ ràng con có phạm lỗi gì đâu? Là do hắn mà, sao con lại bị phạt chung chứ?"


"CÂM MIỆNG! CÒN DÁM CÃI TA? NGƯƠI CHÍNH LÀ PHẠM TỘI HIẾN KẾ CHO NGƯỜI KHÁC HÃM HẠI HUYNH ĐỆ ĐÔNG MÔN, VẬY ĐỦ ĐỂ CHỊU PHẠT CHƯA HẢ? QUỲ TIẾP BA CANH GIỜ CHO TA!!"


Khúc Tư Duệ gục ngã: Ta thật sự ngu ngốc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK