Ai ai cũng trầm trồ, ánh mắt tò mò nhìn người trong xe, để xem chủ của chiếc xe này là người nào.
Không để mọi người phải đợi lâu, cửa xe mở ra, một đôi giày đen bóng bước xuống, sau đó là một đôi chân dài, Cố Thừa Phong chậm rãi bước ra dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, ai ai cũng xì xào bàn tán.
"Là Cố tổng đúng không? Nhìn bên ngoài đúng thật hào nhoáng."
"Không ngờ Cố tổng lại đẹp như vậy."
"....."
Không bận tâm đến lời nói xung quanh mình, Cố Thừa Phong nhanh chóng chỉnh lại vạt áo sau đó vòng qua bên kia mở cửa xe cho y.
Mọi người lại thêm một khen trầm trồ cùng hốt hoảng, không biết là vị nào mặt mũi lớn đến nổi có thể ngồi xe chung với Cố tổng. Lúc này họ còn xì xào bàn tán hơn cả lúc nãy, nhiều người không nhịn được mà chen lên để xem ai phúc lớn như vậy.
Lạc Thiên Kỳ dưới ánh mắt mong đợi của mọi người nhanh chóng bước xuống xe, ấn tượng đầu tiên mà y gây đến cho mọi người chính là hai chữ 'xinh đẹp', quả thật là rất đẹp.
Lạc Thiên Kỳ với áo sơ mi trắng cách điệu, quần tây âu đen ôm sát chân, kết hợp với đôi bata trắng khiến y trở nên thật năng động, mái tóc mềm mại được uốn xoăn nhẹ và được chẻ bảy ba để lộ ra vùng trán cao, đôi mắt lục bảo to tròn linh động đảo nhìn xung quanh hiện lên phần nào đó nét ngây ngô khiến ai nhìn vào cũng xiêu lòng.
Lạc Thiên Kỳ toát lên nét đẹp ngây thơ trong sáng đứng bên cạnh Cố Thừa Phong vận trên mình một bộ vest đen lịch lãm toát lên vẻ trưởng thành và nghiêm nghị. Hai người tỏa ra hai khí chất khác nhau nhưng khi đứng cạnh nhau lại hòa hợp đến lạ.
Mọi người sau khi được chứng kiến gương mặt của y xong liền không nhìn được mà quay vào nhau bàn tán.
"Cậu thiếu niên đó là ai vậy? Sao lại đi cùng Cố tổng?"
"Có phải là con của Cố tổng không? Nhìn cậu ấy chắc tầm học sinh cấp 3."
"Sao có thể chứ? Tôi nghe bảo Cố tổng chưa có vợ mà."
"Mấy người đúng là không biết gì hết, tôi có bạn làm trong Cố thị, cậu bé đó thật sự là con trai của Cố tổng đấy, hơn nữa Cố tổng còn rất yêu chiều cậu ấy."
"....."
Lâm Minh Hải đứng ở đằng sau nghe họ bàn tàn về y mà không khỏi kinh ngạc, hắn trước giờ cứ nghĩ y chỉ là một tiểu thiếu gia ương bướng của gia đình giàu có nào đó không ngờ y lại là con trai bảo bối của Cố tổng, hắn đã vớ được cái đùi gà lo như thế này cơ á.
Hai mắt Lâm Minh Hải sáng lên, trong lòng nhảy nhót vui mừng, quyết định rồi, cái đùi này hắn phải ôm cho chặt mới được, được làm con rễ của Cố tổng phải đủ biết hãnh diện đến thế nào, đến khi đó hắn không phải chỉ cần ngước mặt lên trời mà đi thôi sao?
Lạc Thiên Kỳ từ đằng xa nhìn thấy nụ cười xảo trá của Lâm Minh Hải không khỏi khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, đang có ý định ôm đùi y ư? Xin lỗi y bận ôm đùi người khác rồi.
"Đến rồi đấy à?"
Giọng nói trầm trầm vang lên, Cố lão gia chống gậy bước đến trước mặt hai người, tuy đã qua tuổi trung niên, trên mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, mái tóc cũng đã bạc vài chỗ, nhưng khi nhìn vào mọi người đều có thể thấy được rằng khi còn trẻ ông ắt hắn cũng là một mỹ nam vạn người mê. Bên cạnh ông là Cố lão phu nhân, khác với chồng tóc đã điểm sương, Cố lão phu nhân lại trông cực kỳ trẻ trung, chắc có lẽ là do chăm sóc da tốt, bỏ qua vài nếp nhăn nói đuôi mắt, nhìn bà không khác gì là chị của Cố Thừa Phong cả, nét đẹp của bà vẫn như thế, không khác gì xưa, một nét đẹp cổ điển và dịu dàng đôi khi lại có phần sắc sảo.
Lạc Thiên Kỳ cười tươi chạy đến ôm chầm lấy hai người "Ông, bà!"
Cố Thừa Phong cũng chầm chậm đi đến, cúi đầu chào bọn họ "Cha, mẹ."
Cố lão phu nhân cười vui vẻ xoa đầu cháu trai, giọng điệu đầy cưng chiều "Ây da Tiểu Kỳ càng ngày càng đáng yêu, ông bà nhớ cháu nhiều lắm đấy."
Lạc Thiên Kỳ híp mắt cười hì hì "Cháu cũng nhớ hai người rất nhiều."
Cố lão gia cười cười nhìn hai người "Được rồi, hai đưa mau vào trong đi."
Cố Lão phu nhân vui vẻ dắt tay y đi "Nào Tiểu Kỳ, lại đây, ta dẫn con đi ăn đồ ngon."
Nghe đến đồ ăn ngon hai mắt y liền sáng lên, không chút do dự mà gật đầu với bà.
Hai người đàn ông còn lại nhìn nhau chỉ biết lắc đầu thở dài, Cố Thừa Phong đi đến đỡ cha mình cùng bước vào trong, hắn nhìn cái chân khập khễnh của cha mình mà nhíu mày.
"Bác sĩ bảo khi nào sẽ khỏi ạ?"
"Khoảng 4 tháng, nhưng mà ta thấy chưa tới hai tháng đâu, chừng hai ba ngày là đi được rồi ấy mà."
Cố Thừa Phong thở dài, có cớ sự này là do mấy tháng trước cha của hắn đi đánh golf với bạn, mà đánh kiểu gì để mình ngã từ trên bậc ngã xuống, thế là gãy luôn cái chân, bó bột cả hơn 3 tháng trời, ông vừa được tháo bột tuần trước nhưng chân còn yếu nên phải chống gậy đi.
"Ba sau này hạn chế vận động mạnh đi, già rồi chứ có phải còn trẻ nữa đâu."
Cố lão gia đưa mắt liếc nhìn con trai "Này thằng nhóc kia, mi đang dạy đời cha mi đó à?"
Cố Thừa Phong chẹp miệng "Nào dám."
"....."
"Mà con nhóc kia đây rồi ạ?"
"Tường Linh ấy hả, nãy mới thấy nó ở đây cơ mà, chắc chạy đi đâu chơi rồi."
Cố Thừa Phong đảo mắt, ắt hẳn con nhóc đó đi với người kia rồi, chậc đúng là mấy đứa yêu nhau, làm mấy cái mắc mệt.
Ở cùng với y một lúc thì Cố lão phu nhân cùng chồng phải đi tiếp khách, chiếc bàn đầy ắp thức ăn bây giờ chỉ còn mình Lạc Thiên Kỳ, nhưng mà y không hề quan tâm chỉ lo gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai.
Lúc này lại có người đến phá đám y.
"Tiểu Kỳ."
Nghe gọi Lạc Thiên Kỳ ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt vui mừng của Lâm Minh Hải, Lạc Thiên Kỳ âm thầm chán ghét hắn, cố gắng đè nén cảm xúc để ráng nuốt hết miếng thịt nướng trong miệng, ăn mà cũng không được yên nữa, bực dễ sợ.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Lạc Thiên Kỳ cố gắng bày ra gương mặt vui vẻ nhất có thể nhìn hắn.
"Thầy Lâm!"
Lâm Minh Hải đột nhiên tiến đến gần người y, miệng ghé sát tai y thì thầm.
"Ở bên ngoài cứ gọi là Hải ca được rồi."
Hơi nóng phả vào tai khiến cảm giác buồn nôn cứ nâng lên, Lạc Thiên Kỳ nghiến răng suy nghĩ, không lẽ bây giờ nôn hết đống thức ăn vừa ăn ra, toàn đồ ăn ngon không, uống lắm đấy.
"Tiểu Kỳ!"
Hai người đồng thời giật mình nhìn qua, thấy Cố Thừa Phong đang đi đến bên này, hắn dường như tâm trạng không được tốt lắm, trên mặt chứa đầy sát khí kia kìa.
Tim Lạc Thiên Kỳ đập mạnh, hắn chắc không hiểu lầm chứ, aaa tên tra nam chết tiệt, tự nhiên đột ngột ép sát y làm gì, làm y trở tay không kịp gì hết, giờ thì hay rồi, chắc chắn đã bị nhìn thấy rồi.
Lâm Minh Hải khi thấy hắn đến thì vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi, nhưng nghĩ đến viễn cảnh người này sẽ là bố vợ tương lai của mình thì sợ hãi liền biến tan, Lâm Minh Hải cười cười, bày ra bộ dáng thanh lịch thường ngày đưa tay ra ý định muốn bắt tay với hắn.
Nhưng Cố Thừa Phong từ đầu không hề để ý đến hắn, một bước hai bước liền lướt qua người của Lâm Minh Hải, hắn với lấy miếng khăn giấy đi thẳng về phía y, ôn nhu lau đi vết dầu mỡ ở khóe miệng, hắn trầm giọng hỏi y.
"Người kia là ai?"
Lâm Minh Hải bị ngó lơ thân thể có chút cứng đờ, tay khựng lại để trên không vô cùng khó xử, khi nghe Cố Thừa Phong hỏi thì liên vui cười đáp lời.
"Xin chào Cố tổng, tôi là thầy giáo của Tiểu Kỳ."
Cố Thừa Phong liếc mắt nhìn Lâm Minh Hải khiến hắn nổi da gà "Tôi hỏi Tiểu Kỳ, không phải cậu."
Lâm Minh Hải bị khí thế của hắn dọa cho sợ đến hai tay run rẩy, cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi Lâm Minh Hải nhất thời không biết phải làm gì.
Mà Lạc Thiên Kỳ ở sau lưng Cố Thừa Phong đang che miệng cố nhịn cười, trong lòng không ngưng chửi Lâm Minh Hải quả thật nhát gan, không có tiền đồ, vậy mà còn có bản lĩnh mơ ước ôm đùi y cơ đấy, đúng là nực cười.
Không quan tâm tới Lâm Minh Hải, Cố Thừa Phong quay sang ôn tồn nói với Lạc Thiên Kỳ.
"Đã no chưa?" Thấy con trai bảo bối gật đầu hắn tiếp tục nói "Đi cùng ta đến chỗ ông bà."
"Vâng ạ."
Hai người cứ thế rời đi để lại Lâm Minh Hải tức giận đứng đó, chết tiệt, dám coi thường hắn, Cố Thừa Phong cứ đợi đi, đến khi hắn vào được Cố thị hắn sẽ từ từ lật đổ vị trí chủ tịch đó.
Hắn không hề biết tại thời điểm này, trang diễn đàn trường đã rối tung vì một video do một tài khoản nặc danh đăng lên.
Lâm Minh Hải cứ vậy đi khắp nơi giao tiếp mong tìm người đầu tư cho mình. Chiếc điện thoại hắn để trong túi với chế độ im lặng không ngừng sáng màn hình báo cuộc gọi đến.