Chương Tử Nam bị nhìn đến liền chột dạ, bước một bước lùi ra sau, Cố Tường Linh đứng ngang hàng thấy hắn đột nhiên lùi xuống liền không khỏi thắc mắc nhíu mày.
"Làm gì đấy? Tự nhiên lùi ra sau làm gì?"
Chương Tử Nam từ lúc Châu Hàn Diệp bước ra vẫn cúi thấp mặt, hắn hơi ngước lên ra hiệu bằng mắt với cô, ý bảo không có chuyện gì. Cố Tường Linh nghiêng đầu khó hiểu rồi cũng không quản đến hắn nữa, cô bước lên đứng cạnh Lạc Thiên Kỳ cùng nhau xem bên trong cuộn giấy kia là gì.
Châu Hàn Diệp sau khi thấy biểu hiện tránh né của Chương Tử Nam cũng từ từ thu lại tầm mắt, chỉ là qua cái nhăn mặt nhẹ cũng thể hiện được tâm trạng bức bối của anh.
Hai người Lạc Thiên Kỳ cùng Cố Tường Linh sau khi nhìn tấm giấy thì quay qua nhìn nhau, trong mắt đều biểu hiện rõ sự hoang mang.
Lạc Thiên Kỳ khó hiểu nhìn người đàn ông uy quyền kia "Ý của ngài là gì?"
Trong tấm giấy không có gì ngoài hình bản đồ thành phố, tuy nhiên cái Lạc Thiên Kỳ và Cố Tường Linh chú ý chính là khu vực được khoanh đỏ trên bản đồ, đây không phải là khu vực thuộc sự quản lý của Thanh Long hay sao? Hơn nữa khu vực này khá là quan trọng.
Người đàn ông khuất trong bóng tối để lộ ra nụ cười gian xảo "Ý trên mặt chữ."
Mặt chữ ở đây chẳng phải là muốn cướp địa bàn hay sao? Lạc Thiên Kỳ y tất nhiên không chấp thuận điều này, cười lạnh một tiếng y dứt khoát đem tấm bản đồ xé làm đôi, ánh mắt như phóng ra tia lửa nhắm thẳng vào người đàn ông bí ẩn kia. Ngôn Tình Hay
Người đàn ông kia không những không tức giận vì hành động của y mà còn để lộ ra nụ cười thích thú "Quả thật rất có bản lĩnh, nhưng... "
Hắn ta đột nhiên lạnh giọng "Sự bản lĩnh này chẳng có tác dụng gì cả. Bạch Hổ cần khu vực này, tôi mong cậu sẽ nhường lại cho chúng tôi, tất nhiên sẽ bồi thường đầy đủ, nhưng nếu cậu không muốn thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc diệt trừ Thanh Long."
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng, không chút kiêng nể gì mà chỉ tay thẳng vào người đàn ông.
"Này lão già kia, vì ông là trưởng bối nên từ nãy giờ tôi vẫn luôn tôn trọng, nhưng chuyện xâm phạm đến địa bàn của nhau tuyệt đối không được, Bạch Hổ cần khu vực đó, vậy Thanh Long không cần hay sao hả?"
"Này lão già, muốn diệt thì cứ diệt, chỉ là đánh nhau thôi mà, Thanh Long chúng tôi cũng không tham sống sợ chết, nhất định sẽ liều một phen với Bạch Hổ."
"...."
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Cố Tường Linh cùng Chương Tử Nam đã hóa đá từ bao giờ, Châu Hàn Diệp lại nhắm chặt mắt nhịn cười muốn nội thương.
Mà cái người vừa được gọi với cái biệt danh 'lão già' kia đầu đã chết máy từ nãy giờ, tay vốn đang đỡ cằm vì lời nói của y mà bị trượt xuống, hành động này hết sức ngu ngốc đối với hình tượng cao lãnh của hắn.
"Cậu vui lắm sao? Về chuyện chính cho tôi!"
Nghe được giọng điệu không vui của lão đại nhà mình, Châu Hàn Diệp liền thức thời nghiêm chỉnh lại, sau đó hướng về phía Lạc Thiên Kỳ.
"Này cậu gì đó ơi, lão đại của chúng tôi dù cũng hơi lớn tuổi, nhưng không đến nổi phải gọi bằng lão già đâu."
Vị lão đại nào đó ánh mắt như muốn xuyên thẳng qua người của Châu Hàn Diệp: Đây mà là chuyện chính à?
"Khụ... nhầm tý."
Sau khi ổn định được tâm trạng Châu Hàn Diệp bình tĩnh nhìn ba người Lạc Thiên Kỳ, sau đó đều đều nói.
"Những chuyện gì nên nói cũng đã nói rồi, mong cậu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng đưa ra quyết định, nên nhường lại khu vực đó và yên ổn hay vừa bị mất trắng vừa bị tổn hại, mong cậu nghĩ kỹ."
Ba người ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Châu Hàn Diệp nhưng anh vẫn mỉm cười rồi bước về chỗ của mình. Ba người tuy không cam tâm nhưng họ biết mình không thể phản kháng ngay lập tức, nãy dù mạnh miệng nói sẽ liều nhưng Lạc Thiên Kỳ biết sức của họ vốn không bằng bên này, dù có liều cũng chắc chắn không thu được gì.
Người đàn ông bí ẩn nhấc tay xem đồng hồ trên tay sau đó đứng dậy "Hẹn gặp lại, mong rằng khi đó cậu đã đưa ra được quyết định đúng đắn."
Dứt lời hắn liền xoay người rời đi, Châu Hàn Diệp liếc mắt nhìn về phía ba người một cái rồi cũng rời đi theo, bóng hai người khuất dần trong bóng tối, giữa căn nhà rộng lớn nay chỉ còn lại ba người trầm ngâm đứng đó.
"Cháu định làm gì?"
Cố Tường Linh đầy lo lắng nhìn Lạc Thiên Kỳ, trong lòng cô rối ren chỉ biết trông mong đến y, mong y sẽ ra được quyết định.
Lạc Thiên Kỳ im lặng một hồi lâu lại thốt lên một câu nói không chút ăn nhập gì.
"Mấy giờ rồi nhỉ?"
Hai người bất lực té ngữa, cái tên này thật biết cách phá không khí, người ta đang căng thẳng muốn chết tự nhiên chen vô một câu lãng xẹt.
Chương Tử Nam chán nản móc điện thoại trong túi quần ra coi giờ.
"Còn 20 phút nữa là qua ngày mới."
Lạc Thiên Kỳ nghe xong liền giật mình, y vội vàng chạy đi trước gương mặt hoang mang của Chương Tử Nam và Cố Tường Linh.
Nó bị gì vậy???
Hai người chớp mắt nhìn nhau rồi đồng loạt thở dài, thôi về đi ngủ cho lành. Thế là họ cũng rời khỏi đó và trở về nhà.
Lạc Thiên Kỳ sau khi leo cửa sổ vào phòng mình thành công vội vội vàng vàng đem dây thừng quăng xuống gầm giường, nhanh tay đóng cửa sổ lại sau đó như một cơn gió mà phóng vào nhà tắm thay đồ, xong xuôi mọi chuyện y lập tức chui tọt vào trong chăn, hai mắt nhắm tịt lại như thể mình đang ngủ say.
'Cạch'
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Thừa Phong nhẹ chân bước lại gần giường y, khẽ lau mồ hôi trên trán mình hắn ân cần vén lại chăn cho Lạc Thiên Kỳ sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt ngủ say xinh đẹp như thiên thần của y.
Đây không phải lần đầu mà Lạc Thiên Kỳ làm như vậy, y biết baba đại nhân của mình có một thói quen khá là kì lạ, đó là cứ nửa đêm thì hắn sẽ qua chỉnh lại chăn cho y và ngồi đó ngắm y một lúc, sau đó lại thở dài bước ra ngoài.
Vì thói quen này của hắn nên y bắt buộc phải về nhà trước nửa đêm, nếu không để hắn phát hiện thì to chuyện.
Lạc Thiên Kỳ không hiểu thói quen này của hắn phát xuất từ đâu, bởi lúc nhỏ rõ ràng thói quen này không hề có, nếu y nhớ không nhầm thì nó dường như xuất hiện từ năm y 12 tuổi, ban đầu y cảm thấy vô cùng hoang mang nhưng dần rồi cũng quen.
Y cho rằng chắc hắn chăm sóc cho y kỹ quá nên mới hình thành thói quen này, nhưng ánh mắt phức tạp kia lại khiến suy nghĩ ấy trở nên mông lung, nó thật sự chỉ đơn giản như vậy hay sao?
Trong lòng từ lâu đã nung nấu ý định muốn hỏi chuyện hắn, mong hắn giải thích cho mình, nhưng dường như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cản ý định của y, nó khiến y cảm thấy sợ, sợ rằng lỡ đâu thật sự có chuyện, hơn nữa nếu là chuyện không may thì sao.
Hai suy nghĩ trái chiều cứ giằng co mãi trong đầu khiến y mệt mỏi, và y không muốn tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ như thế chắc y bị sự bí bách này làm cho khó chịu chết mất.
Thế là khi hắn chuẩn bị đứng dậy, Lạc Thiên Kỳ lập tức xoay người vươn tay ra nắm lấy cổ tay của hắn.
"Baba... người có tâm sự sao?"