Mục lục
Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! - Lạc Thiên Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Baba người còn giận Tiểu Kỳ sao?"

Lạc Thiên Kỳ rụt rè đứng bên cạnh hắn, hai tay bối rối đan vào nhau. Nhưng Cố Thừa Phong chỉ chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay, hoàn toàn ngó lơ Lạc Thiên Kỳ đứng bên cạnh khiến y có chút hụt hẫng, còn hai người kia thì sớm đã bị hắn đuổi về rồi.

"Con thật sự không cố ý giấu người đâu mà."

"....."

"Baba, Tiểu Kỳ biết lỗi rồi, Tiểu Kỳ xin lỗi baba, còn đáng lẽ không nên giấu người."

"....."

Dù Lạc Thiên Kỳ có nói thế nào thì đáp lại y vẫn là sự im lặng đến đáng sợ của hắn.

Sự im lặng ấy cứ kéo dài khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt cực kì, người hầu cũng không dám lại gần mà đều đi đường vòng né xa phòng khách ra.

Lần này xem ra ông chủ rất giận thiếu gia, không biết thiếu gia sẽ làm gì để ông chủ nguôi giận đây?


Lạc Thiên Kỳ thấy hắn mãi không chịu nhìn mình, lòng y hơi nặng một chút, suy nghĩ nát óc cũng không biết nên làm gì trong tình huống này, y đành cầu cứu hệ thống.

'1503, có ở đó không? Mau giúp ta.'

1503 hiện ra trước mặt y dưới hình dạng cũ của mình, một con robot nhỏ nhắn.

[Có chuyện gì?]

'Ta nên làm gì bây giờ? Hắn đã ngó lơ ta gần một tiếng rồi đấy.'

1503 nhún vai tỏ vẻ mình không giúp được gì [Ký chủ à, tôi làm sao biết được phải làm thế nào chứ, vẫn là cậu tự nghĩ đi thôi.]

Nói xong liền chui vào không gian để Lạc Thiên Kỳ bất lực đứng đó. Hệ thống này quả nhiên ngoài hại kí chủ của mình ra thì không làm được gì mà. Lạc Thiên Kỳ lại nhìn qua người đàn ông đàn duy trì bộ mặt lãnh đạm của mình bên kia chỉ biết thở dài, y phải làm gì bây giờ?

Bên này, sau khi bị Cố Thừa Phong đuổi ra, Triệu Yến Nhi chán nản lang thang trên đường phố, may sao trước khi ra ngoài cô có hóa trang đi đôi chút nếu không bị nhận ra thì phiền phức lắm.

Đi một lúc cô bỗng dừng chân trước một tiệm cà phê, ngó nghiêng xung quanh không khỏi thắc mắc sao mình đến đây được, nhìn tên tiệm một lúc cô quyết định đi vào trong, dù sao đi nhiều cũng mệt rồi, vào nghỉ ngơi uống nước một chút vậy.

"Kính chào quý khách!"

Đập vào mắt cô chính là nụ cười tỏa nắng lại vừa dịu dàng, ôn nhu của chàng trai, Triệu Yến Nhi nhất thời ngẩn người, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn thường ngày.

Thấy cô gái trước mặt mình cứ đứng im không nhúc nhích, Lục Huy vội lên tiếng hỏi han.

"Cô gì đó ơi, cô không sao chứ?"

Đột nhiên anh như cảm nhận được có một luồng gió phả vào mặt mình, đến khi hoàn hồn thì tay đã bị ai kia nắm chặt.

"Anh đẹp trai, không biết anh đây đã có người yêu chưa, em đây thì vẫn còn đang độc thân vui tính, nếu anh không ngại có thể giúp em kết thúc sự độc thân này không?"

Lục Huy chớp mắt ngơ ngác nhìn cô: Ủa ủa? Gì vậy?

Lạc Thiên Kỳ thử tiến lại gần hắn thêm một bước, người hơi cúi xuống y nhẹ giọng gọi hắn.

"Baba... baba... "

"...."

Lạc Thiên Kỳ trầm mặc, nãy giờ y nhịn lắm rồi đấy nhá, giờ thì không nhịn nữa. Lạc Thiên Kỳ bước đến dứt khoát giật lấy cuốn sách trên tay hắn quăng lên bàn.

Cố Thừa Phong nhíu mày quay đầu qua nhìn y.

"Lạc Thiên Kỳ con.... "

Cố Thừa Phong khựng người khi nhìn thấy gương mặt buồn bã của y.

"Có phải... người ghét con rồi đúng không? Vì con tham gia vào thế giới ngầm, vì con suốt ngày cứ tỏ ra ngoan ngoãn, vâng lời, tỏ ra yếu đuối với người trong khi lại là một lão đại của một băng đảng.... "

"Tiểu Kỳ..."

"Có phải người thấy con rất giả tạo đúng không? Vì thế bây giờ người chán ghét con...."

"Không... ta... "

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười, nụ cười đầy đau lòng, khóe mắt y ươn ướt, giọng nói hơi lạc đi "Nếu người đã không muốn thấy con nữa thì còn sẽ rời đi."

Cố Thừa Phong mở lớn mắt, lập tức đứng dậy kéo Lạc Thiên Kỳ vào lòng, hắn gằn giọng "Rời đi? Con đang đùa với ta đấy hả?"

Lạc Thiên Kỳ vùng vẫy muốn thoát khỏi người hắn "Con không đùa với người, người bây giờ không muốn thấy mặt con thì con sẽ rời... ưm... "

Môi y bị hắn bá đạo chiếm lấy, Lạc Thiên Kỳ sau vài lần chống trả cuối cùng cũng đành buông xuôi mà cuốn theo nụ hôn của hắn. Không khí xung quanh phút chốc được hâm nóng lên, hai người hôn say sưa một hồi đến khi dừng lại thì Lạc Thiên Kỳ đã bị hắn đè nằm trên ghế.

Lạc Thiên Kỳ hai mắt đã phủ một tầng sương mỏng lờ mờ nhìn hắn, hai gò má đỏ ửng lên trông đáng yêu vô cùng, y chỉ định nói rằng nếu hắn không muốn thấy y lúc này thì đi đi về phòng để hắn nguôi giận thôi mà, sao cuối cùng lại bị đè ra hôn thế này.

"Sao người lại..."

Cố Thừa Phong hơi hạ người mình xuống, ở vành tai y hôn nhẹ một cái rồi nói "Lạc Thiên Kỳ, con thật sự đang thách thức giới hạn của ta đấy, nếu con muốn ta sẽ cho con tất cả nhưng ngoại trừ việc rời khỏi ta, nếu con làm như vậy ta sẽ chết mất."

Lạc Thiên Kỳ kinh ngạc khi bất chợt nghe được lời tâm tình của hắn, mặt y bây giờ còn đỏ hơn cả khi nãy, tự nhiên nói như thế làm y ngại chế đi được, y bối rối nói.

"Con tưởng người sẽ ghét con chứ."

Cố Thừa Phong gõ nhẹ vào trán y một cái đầy cưng chiều "Ta có thể ghét tất cả mọi người, hoặc ghét chính bản thân ta, nhưng con là ngoại lệ duy nhất của ta."

Lạc Thiên Kỳ xúc động nhìn hắn, trong lòng ấm áp đến lạ thường. Trong tiềm thức chợt sượt qua môt tia ký ức mong manh dường như đã bị chôn vùi từ lâu, ngoại lệ duy nhất, từ này thật đặc biệt.

Lạc Thiên Kỳ vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng mũi vang lên như là đang làm nũng với hắn.

"Vậy tại sao người lại ngó lơ con?"

Cố Thừa Phong thở dài xoa đầu y "Ta chỉ là đang giận vì con dám làm chuyện nguy hiểm như thế, nếu thật sự con xảy ra chuyện thì ta phải làm đây?" Hắn hôn lên trán y sau đó trượt dần xuống mũi "Ngay cả hôm đó, nếu không phải ta nghi ngờ thì con có thể bị chính tay ta hại rồi, nghĩ đến chuyện đó ta thật sự rất sợ."

Lạc Thiên Kỳ có thể cảm nhận được người hắn hơi run, y đau lòng đưa hai tay bưng lấy mặt hắn sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.

"Không phải giờ con vẫn còn nguyên vẹn ở trước mặt người hay sao? Baba đừng lo nữa nhé."

Cố Thừa Phong ánh mắt chứa đầy sự lo lắng nhìn vào gương mặt xinh đẹp của y "Tiểu Kỳ, hứa với ta, không được làm những chuyện nguy hiểm như thế này nữa."

Lạc Thiên Kỳ mỉm cười "Vâng baba, con đã giao bang phái cho Nam ca rồi, từ này con sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa đâu."

"Ừm."

Cố Thừa Phong cuối cùng cũng mỉm cười, Lạc Thiên Kỳ tinh nghịch xoa xoa hai cái má của hắn.

"Mà không ngờ baba của con lại là lão đại của Bạch Hổ nha, đúng là siêu siêu siêu ngầu luôn á."

Cố Thừa Phong phì cười nhéo mũi y "Nhóc con, chỉ biết nịnh là giỏi thôi."

Lạc Thiên Kỳ cười hì hì "Con nói thật chứ bộ, baba là người giỏi nhất, tốt nhất, đẹp trai nhất, ngầu nhất trến đời, con yêu baba nhất luôn."

Cố Thừa Phong hơi bất ngờ trước lời nói của y sau đó ôm chặt y nói nhỏ "Ừ, ta cũng yêu Tiểu Kỳ nhất trên đời."

[Tinh, độ hảo cảm: 100%]


[Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có hai năm ở lại thế giới này, chúc ký chủ tận hưởng vui vẻ.]


Lạc Thiên Kỳ nhìn qua người đàn ông bên cạnh trong mắt xuất hiện vài tia không nỡ, hai năm sao?


Thôi kệ vậy...


Mảnh vỡ linh hồn +1.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK