Lý Tuấn tự nghĩ mà nực cười, hắn không hiểu tại sao người này có thể ngu ngốc như vậy, bị hắn đùa giỡn mà cũng không biết, lại còn điên cuồng mà yêu hắn.
Lạc Thiên Kỳ lau nước mắt tiến lại gần hắn, từ trong túi áo lấy ra một con búp bê bằng gỗ nhỏ bằng hai ngón tay lưu luyến đặt vào tay hắn
Lý Tuấn ngẩn người nhìn con búp bê gỗ trong tay, đây là cái gì?
"Biểu cảm như vậy chắc là anh không nhớ nhỉ, cũng phải thôi, nó vốn đâu quan trọng với anh, nó chỉ là một món đồ anh tùy tiện quăng cho tôi mà thôi, nó là mà món quà đầu tiên cũng là món quà duy nhất mà anh tặng cho tôi, nhưng mà đó là do tôi tự nghĩ thôi nhỉ."
Lạc Thiên Kỳ cười nhạt với bản thân, nguyên chủ thật đáng thương, quen nhau cả năm trời nhưng không hề có một buổi hẹn hò, món đồ hắn được người khác tặng cho cảm thấy phiền mà quăng đại cho nguyên chủ, vậy mà nguyên chủ còn xem nó như trân bảo mà nâng niu, tối nào cũng nhìn nó một cái rồi tự mỉm cười một mình.
Lý Tuấn không nói lời nào chỉ chằm chằm nhìn con búp bê gỗ trong tay.
"Anh đùa giỡn với tôi, tôi đều biết, anh chấp nhận quen tôi vì vụ cá cược.....tôi cũng biết..."
Lý Tuấn sững sờ nhìn y, cậu ấy biết? Vậy tại sao còn...
"Anh muốn hỏi tôi là tại sao biết nhưng không chia tay ư? Ha, tôi nghĩ là anh biết chứ, chính là do tôi thích anh, do tôi yêu anh muốn được ở cạnh anh nên mới chịu đựng như vậy, cảm giác bị người khác đùa giỡn nhưng cố chịu đựng anh có biết ở đây nó đau thế nào không hả?"
Lạc Thiên Kỳ chỉ tay vào tim mình, càng nói nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, 'Lạc Thiên Kỳ' cứ khóc đi, hết hôm nay tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng không thiếu một thứ gì.
Lý Tuấn ngẩn người nhìn cậu, một cảm xúc khó chịu từ đâu ập đến, là đau lòng hay hối hận?
Lạc Thiên Kỳ hít sâu một hơi, cười nhạt nói.
"Nhưng từ hôm nay, nó sẽ không đau nữa."
Lý Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy sợ, hắn dường như không muốn nghe y nói tiếp, hắn sợ những lời nói sau đó.
"Tôi trả lại con búp bê này cho anh cũng như trả hết tình yêu của Lạc Thiên Kỳ dành cho anh, từ hôm nay sẽ không có người nào tên Lạc Thiên Kỳ yêu Lý Tuấn nữa, chúng ta chấm dứt thôi."
Hai từ 'chấm dứt' như một hòn đá đè nặng trong lòng Lý Tuấn, chấm dứt không phải là rất tốt sao, tối cho cả hắn, hẵn sẽ có thể công khai yêu đương với Nhạc Vy, nhưng sao khi nghe y nói hắn lại khó chịu như vậy chứ, không lẽ hắn không muốn chấm dứt với y sao.
"Thiên Kỳ...."
Lý Tuấn khẽ gọi, y mỉm cười đưa tay nâng mặt hắn lên sau đó đặt lên trán hắn một nụ hôn.
"Tạm biệt người tôi yêu."
Sau đó y khẽ liếc nhìn Bạch Nhạc Vy đang khó chịu bên cạnh.
"Chúc hai người hạnh phúc."
Y nói xong liên lập tức quay người rời khỏi, Lý Tuấn đột nhiên có suy nghĩ muốn giữ y lại, nhưng Bạch Nhạc Vy kế bên nũng nịu ôm tay hắn khiến hắn chỉ biết thẫn thờ nhìn theo bóng lưng thất thiểu của y, vô tình siết chặt con búp bê gỗ trong tay.
Đi trên hành lang Lạc Thiên Kỳ nhàm chán đưa tay quệt nước mắt, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc khiến 1503 ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Y thật sự rất mong hai người họ hạnh phúc, bởi vì....nó sẽ rất ngắn, hai người đó nên biết trân trọng thì hơn, nếu không đau khổ ập đến lại than, mà y không rãnh mà quan tâm đâu.
[Kí chủ, sao cậu lại làm như vậy?]
"Ý ngươi nói là tại sao ta lại nói những lời lưu luyến như thế đúng không?"
1503 gật đầu kịch liệt, nó đúng là rất thắc mắc a, cả cái nụ hôn lên trán lúc nãy nửa.
"Ngươi có biết sự trừng phạt tốt nhất cho kẻ đùa giỡn tình cảm của người khác là gì không?"
1503 lắc đầu tỏ vẻ không biết, dù nó sống hơn mấy ngàn năm nhưng tình cảm con người đối với nó vẫn là khó hiểu.
Lạc Thiên Kỳ nhếch môi cười nhạt.
"Đó là sự hối hận, sự dằn vặt đau khổ đến tận xương tủy, khiến cho hắn rơi vào tình yêu rồi một chân đạp đổ nó."
Giọng điệu như đang kể một câu chuyện đời thường nhưng không khỏi khiến người nghe run rẩy.
Lạc Thiên Kỳ nháy mắt tinh nghịch nói với tiểu hệ thống đang cứng đơ bên cạnh "Thấy sao? Rất thích đáng đúng không?"
[Đúng đúng, kí chú nói gì cũng đúng, rất thích hợp, rất thích đáng.]
Lạc Thiên Kỳ không quan tâm tới tiểu hệ thống nịnh nọt bên cạnh nữa, y khẽ đưa tay xoa cái bụng của mình.
"Haizzz khóc xong đói quá à."
1503 khó tin nhìn Lạc Thiên Kỳ, cái người yếu đuối nhu nhược lúc nãy đâu? Cái người gương mặt không cảm xúc lau nước mắt đâu? Sao bây giờ đứng cạnh nó là một tên lười nhác đang than thở vậy? Quả thật lật mặt còn nhanh hơn mấy bà lật bánh tráng.
"Đi thôi, ăn no mới có sức trị tra nam a."
Lạc Thiên Kỳ nhảy chân sáo đi ra ngoài, 1503 bay theo sau có phần bất lực, nó có nên nhắc kí chủ nhà nó rằng y mới ăn khi nãy không, ăn gì mà lắm thế, không sợ biến thành heo à?
Lạc Thiên Kỳ ngồi trên chiếc ghế gỗ trong công viên, một tay cầm xiên nướng, một tay mở điện thoại coi phim, miệng thì nhai không ngừng, chỉ là vành mắt đỏ hoe khiến cậu không khỏi bị người khác chú ý.
Thì ra ăn nhiều như vậy là để giải tỏa nỗi buồn, haizzz đáng thương, một ông lão đi ngang nhìn thấy bốn hộp giấy lớn chứa đầy thức ăn thì kinh ngạc không thôi nhưng khi nhìn đến vành mắt đỏ hoe kia thì chỉ đành lắc đầu thở dài.
Lạc Thiên Kỳ nếu biết người khác đang nghĩ rằng mình vì đau buồn nên dùng đồ ăn để giải tỏa thì chắc sặc chết mất, làm ơn đi đồ ăn là để thưởng thức chứ không phải là bạn, y ăn chỉ vì nó ngon thôi có được không.
"Có tâm sự sao?"
Giọng nói trầm ấm cất lên khiến động tác của y khựng lại, trong tầm mắt chợt xuất hiện một đôi dày đen bóng, cùng một chiếc khăn trắng, chỉ có điều nó lại che mất màn hình của y.
Khó chịu ngước lên, đập vào mắt gương mặt siêu cấp đẹp trai của ai kia khiến y phút chốc ngẩn người, mlem dữ ta, nhưng mà....
"Nè chú, bỏ cái tay ra dùm cái, che mất màn hình của tôi rồi."
Nam nhân cả người cứng đơ, chú...chú???? Hắn có già đến thế sao? Hắn mới có 29 thôi mà (Tg: Ừ mới 29, còn người ta giờ mới 17 thôi, hơn người ta một con giáp chứ có nhiêu đâu:)))
Thấy cái tay kia vẫn không nhúc nhích, Lạc Thiên Kỳ khó chịu quay người ra chỗ khác, mặt đẹp mà vô duyên dễ sợ à.
Vương Thiên Minh còn đang bị sốc vì bị gọi chú đến khi tỉnh táo thì thấy y chuẩn bị sách đống hộp rỗng rời đi, hắn vội vàng chạy đến giữ tay người lại.
"Có chuyện gì?"
Lạc Thiên Kỳ khó chịu nhìn hắn, ông chú này bị làm sao vậy, tự dưng nắm tay y.
Vương Thiên Minh nhìn y không nhịn được trong lòng cảm thán một câu, cau mày cũng đáng yêu ghê.
"Nè chú, nếu không có chuyện gì thì thả tay tôi ra dùm cái, tự dưng nắm tay người ta làm chi không biết."
Vương Thiên Minh đang ngẩn người thì bị tiếng 'chú' kéo hồn về, sắc mặt không mất vui nhìn y.
"Không được gọi tôi là chú."
Lạc Thiên Kỳ quan sát nam nhân trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó giật tay mình ra quay đầu rời đi chỉ để lại cho hắn hai chữ.
"Thần kinh!"
Vương Thiên Minh không hề khó chịu khi bị y mắng, hắn muốn chạy đuổi theo nhưng chợt khựng lại, tự dưng đuổi theo người ta thì kì quá rồi, haizzz hắn còn chưa hỏi được tên y nữa.
"Anh hai, em mua xong rồi."
Tuyết Linh một tay ôm đống sách vỗ vai anh trai mình, thấy người kia không có phản ứng mà nhìn về một hướng cố cũng tò mò mà nhìn theo, ủa có gì đâu.
"Anh đang nhìn gì thế?"
Vương Thiên Minh giật mình nhìn sang em gái "Xong rồi à? Vậy về thôi"
"À...dạ.."
Tuyết Linh khó hiểu nhìn về hướng ban nãy hắn nhìn một lát rồi chạy theo hắn ra xe.
Bên này Lạc Thiên Kỳ vừa đi vừa ăn nốt cái xiên nướng còn lại, miệng vẫn còn lầm bầm mắng chửi ai kia.
"Đúng là đồ thần kinh, khi không lại nắm tay người ta giữa đường như vậy, hên là lúc đó tay ông đang bận nếu không sẽ cho ngươi bầm dập luôn."
1503 ngồi trong không gian âm thầm cân nhắc có nên hay không mà nhắc nhở kí chủ người đó là đối tượng công lược, nãy chửi như vậy chắc không bị ghét đấy chứ, nếu không sẽ rất khó khăn.
Mà thôi kệ người làm nhiệm vụ là kí chủ chứ có phải nó đâu, chịu phạt cũng là kí chủ nó mà, thôi nghỉ phẻ, đi kiếm gì chơi cho lành. (Tg: Hảo hệ thống:)))