Chỉ mới thoáng đó đã tận mấy năm, Dương Xuân nhìn bầu trời xinh đẹp này bỗng bất giác trái tim lại nhói lên từng chút.
Không khí tấp nập thoáng người qua, xung quanh là những những người buôn bán hàng hóa, họ thay nhau cười nói vui cả ngày.
Khác với bầu không khí trước kia, trước kia nơi này rất ít người. Hắn chỉ vừa mới đi có mấy năm hiện tại đã không thể nhận ra, thật sự vô cùng xa lạ.
Bước chân nhanh thêm một chút, Dương Xuân liếc nhìn khắp nơi tìm kiếm xem có người quen hay không, hoặc là chẳng có một ai.
Nhớ lúc trước Tô mỹ nhân hình như ở gần đây, nhà nàng ấy lúc trước cách đây không xa, bước đi khoảng tầm vài dặm đã gặp ngay.
Tô mỹ nhân trước là người thân nhất cùng Dương Xuân ở Mộng Thanh, nàng tên là Tô Yên Ly, là một nữ nhân xinh đẹp. Trước đây cùng Dương Xuân thân thiết, bây giờ trở về lại không được gặp nàng đầu tiên.
Nghĩ như vậy Dương Xuân càng cảm thấy khó chịu, cứ như vậy mà tất cả mọi người đều không còn ở đây, chỉ còn mình hắn đơn độc, lạc lõng, trống vắng.
"Rõ ràng lúc trước đã nói sẽ ở đây chờ ta, vậy mà hiện tại tất cả đều thay đổi, bọn họ giờ ở đâu nhỉ?" Dương Xuân buồn bã sải bước trên đường dài, nói không chừng một lát nữa đến Mộng Thanh Lâu, thì có thể gặp được bọn họ.
Đường đến Mộng Thanh không xa, đến đây chỉ cần đi thêm nửa tuần hương là tới.
Là kỹ viện bậc nhất Liêm Châu nhất định sẽ rất khoa trương, khí thế chắc chắn hơn hẳn trước đây!
Dương Xuân mỉm cười vui vẻ bước nhanh hơn, hắn nôn nóng hơn bao giờ hết, thậm chí còn không ngăn được khuôn mặt hớn hở như đứa trẻ vừa được tặng kẹo.
Hắn nhớ lắm, nhớ đến nơi này rất lâu rồi, điều ao ước duy nhất được ở đây sống hết phần đời còn lại, và được chôn thây tại nơi hắn đã sinh ra.
Chảy trong người dòng máu Liêm Châu, tất nhiên cũng nên chết tại nơi đây, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Huống hồ chốn cung đình kia hắn sống không nổi, tuy hắn rất thông minh, linh hoạt, nhưng hắn không phải người hoàn hảo, chẳng thể dùng cơ thể đã nhiễm đủ phong trần mà dấn thân ở đấy!
Được giải thoát hắn vui khôn xiết, được gặp lại cố nhân hắn mừng rỡ vô cùng. Cả một cuộc đời bi ai, hắn đã chịu đủ, chỉ mong nửa kiếp này sẽ không dây dưa nhiều người.
Trước khi xuất cung Dương Xuân đã được Lý Thiên Thành ban cho chút châu báu, tuy không phải là nhiều nhưng vừa đủ mở một tửu lầu để Dương Xuân làm chủ, số còn lại cũng dư sức sống hết tuổi đời.
...
Tính ra Lý Thiên Thành không ác, hắn đã suy nghĩ rất toàn vẹn, chỉ là... tính hắn vốn là ngoài thì lạnh, trong thì nóng, căn bản không khỏi khiến người khác ghét cái thái độ hờ hững này.
Dù gì hắn cũng là vua, hiếm ai có thể hiểu được tâm tính của hắn, hắn ở nơi cao, sa hoa nhìn xuống. Thảo dân tầm thường chỉ có thể mỏi mắt ngước nhìn, danh của hắn có ở tứ phương...
Từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, bất cứ ai cũng giữ trong lòng chấp niệm một tên hoàng đế đáng ghét, nhưng cũng không ai rõ được, hắn cũng rất thống khổ.
Hắn không chỉ vì riêng bản thân, số nữ nhân hắn buộc nhập cung cũng chưa từng được hắn cho gọi thị tẩm.
Chỉ đơn giản một cái liếc nhìn mà thôi, vì hắn thích chiếm hữu, chiếm hết những gì có mặt ở đây, trên Dục Quốc mà chính hắn quản.
Bất kể ai cũng không có quyền phản kháng, hắn vô tình, hắn chẳng màng thứ gì, chỉ quản đến uy nghiêm của bản thân, chứng minh lời nói của hắn đáng giá biết nhường nào.
...
Dương Xuân cuối cùng cũng đến Mộng Thanh, hắn chôn chân tại chỗ chẳng thể nào di chuyển.
Mọi thứ trước mắt hắn đã hiện rõ, chỉ đơn giản là một cảnh tượng trơ trọi, hoang tàn đến không thể hình dung ra bộ dạng.
Đây là nơi nào chứ? Rốt cuộc là nơi nào? Sao trong tâm trí của Dương Xuân chẳng hề xuất hiện một hình ảnh nào như vậy quen thuộc trong đầu.
"Người phía trước tìm người sao?" Một lão già bước chậm về phía Dương Xuân nói.
Nhìn hắn lạ lẫm vô cùng, tuy có thể nhận ra hắn cũng là người bản địa, song vẫn không nhớ nổi hắn rốt cuộc là công tử nhà nào.
"Lão nhân gia, tại sao lại biết ta tìm người?" Dương Xuân tò mò nói.
"À... mấy tháng trước có hai người lạ mặt vừa chuyển đến, vừa đến đã ghé qua đây, nói muốn tìm bà chủ Mộng Thanh, nhưng mà từ hai năm trước nơi này đã phế rồi... vốn không còn một ai!"
Lão vừa nói vừa chỉ: "Người đó còn đi dạo quanh nơi này, đặc biệt là căn phòng phía bên hướng Tây, cách góc trái chính diện một chút, vào đó cũng khoảng hơn một canh giờ mới ra!" Nói rồi nhìn Dương Xuân.
"Lão sao lại nhìn ta như vậy chứ?" Dương Xuân hơi mất tự nhiên mà tránh né.
"Ta nói này, ngươi có phải là đứa trẻ đã ở đây trước kia không, bảo sao nhìn ngươi cứ quen quen!" Lão cuối cùng cũng nhận ra, người đang đứng trước mặt là một tiểu bảo bối được bà chủ Mộng Thanh thương yêu nhất.
Cũng nhanh thật, mới đó cũng đã trưởng thành rồi, dáng vóc cũng không mảnh mai như lúc xưa, cũng có da có thịt rồi, hèn gì cứ thấy rất quen.
"Tiểu tử thối, không nhớ Chu bá bá hay sao? Cái quầy vịt quay mà ngươi thường ăn đó, có hơn mười lần quỵt chẳng trả ta, ngươi có biến thành tro ta cũng không quên đâu, mau trả tiền đây!"
"Ta... ta..." Dương Xuân chỉ muốn mắng một câu xui xẻo, tránh sao lại gặp ngay phải chủ nợ, trước vui vẻ quỵt tiền, giờ lại đứt ruột, đứt gan trả, đã qua ba năm, trí nhớ của Chu bá này có cần tốt vậy không?
Tốt hơn cả hắn nữa!
"Nhưng mà Chu bá có biết người đến tìm ta là ai không?"
Chu bá nghe vậy lập tức lắc đầu: "Không nhớ, không nhìn rõ mặt, ta ở ngay đây nhìn qua, căn bản không có tiến lại gần người kia, không biết, không biết được..."
Rõ ràng đây là kỹ viện, còn có kẻ nào rảnh rỗi như hắn đến đây để tìm người sao? Vậy là người kia rốt cuộc lại ai vậy?