Vừa chạm đã thích, lưu luyến không muốn rời, da của Sở Diên cực kỳ mịn màng, cho dù đã ở độ tuổi sáu mươi.
Lý Thiên Thành càng muốn ôm trọn y, khiến y và hắn như hòa một thể, để mỗi ngày hắn không cần phải nhớ, phải trông.
Hắn giống như bị lửa dục thiêu đốt, mà mạnh bạo kéo cặp đùi mịn màng của y, đặt lên người hắn, vỗ một cái thật mạnh khiến nó đỏ ửng. Không những thế hắn còn cúi đầu xuống, liếm nhẹ phần da trắng nhất, đầu lưỡi lưu luyến quét qua một lượt, các súp tua bên dưới khiến Sở Diên phải rên nhẹ.
"A Thành... đừng..."
Lý Thiên Thành nào có dễ buông tha, hắn thuận thế càng muốn khiến y phục tùng mình hơn.
"Gọi phu quân ta sẽ tha!"
Sở Diên ngây thơ tưởng là thật, y không do dự liền long lanh ánh mắt gọi hắn.
"Phu... phu quân..." Giọng nói bé xíu, Sở Diên không ngừng thở hổn hển, cả người vô cùng nóng ran.
Ấy vậy Lý Thiên Thành không muốn buông tha, bờ môi mạnh mẽ cắn xuống không cho Sở Diên hé miệng chối từ.
Vật kia cứ như thế xâm chiếm ở lì bên trong, nó dần to lên mà rạo rực chui vào.
Phía bên dưới bụng hình như đã trương to, Sở Diên rướm nước nhìn hắn, ánh mắt mờ đục vì bị nước mắt chiếm lĩnh, chẳng mấy chốc đã lộ ra khuôn mặt ủy khuất cực kỳ.
Y bị hắn gượng ép nâng mông, cặp đùi cứ như thế giãn ra để lại một chỗ trống cho hắn xâm chiếm. Lý Thiên Thành không thèm liếc tới ánh mắt van xin của nương tử, hắn như điên mà lao đến như một con hổ đói.
Sở Diên sắc mặt càng trở nên ửng đỏ, Lý Thiên Thành vậy mà cũng thật quá đáng, cứ như thế mà vồ lấy y.
Trước đây còn nghe lời y, càng già lại càng sinh tật, làm như vẫn còn sung sức lắm, không biết rằng bản thân đã không còn trẻ.
Nhưng mà Sở Diên cũng không phải hoàn toàn muốn kháng cự, hơn nữa còn rất thích thú nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên, không có một tia hào hứng.
Càng kháng cự thì hắn lại càng mạnh bạo hơn, trực tiếp mút lấy khoang miệng không để cho y có một cơ hội la lối.
Lý Thiên Thành quả thật hiếp người quá đáng mà! Phía dưới không ngừng ra rồi vào, vào rồi lại ra, khiến dịch thể nhơn nhớt cứ thế tuôn mạnh.
Sở Diên cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng đau đớn từ bên dưới không ngừng khiến y hít thở không thông.
Dù biết sẽ qua nhanh thôi, hắn cũng không thể làm y đến sáng, nhưng lúc này đây, Sở Diên như không thể nào thở nổi.
Phía dưới bụng y một lần nữa cứng lên, vật bên trong lại quét qua một lượt, đến nỗi giống như đang nuôi rắn lớn.
Ấy vậy con rắn này cũng thật to, nó ở bên trong không ngừng phá phách khiến Sở Diên từng hồi nhảy dựng.
Nhìn y như thế hắn càng cảm thấy thống khoái, nhẹ nhàng xoa lấy hai hạt hồng đậu nhỏ, đầu lưỡi nhẹ lướt qua, miệng cắn xuống một cái, kéo nhẹ hồng đậu.
Hắn mút một tiếng lớn, kéo đến độ muốn làm hồng đậu như muốn rớt ta, tuy vậy Lý Thiên Thành rất có chừng mực, vừa mới kéo một nửa đã tiết chế buông ra.
Thế nhưng không dừng lại, hắn mơn lấy bên hông mà vuốt đến tận rốn, da thịt bị ma sát làm Sở Diên phát ra âm thanh êm tai.
"Đừng mà ngươi đừng... đừng như thế..."
Lý Thiên Thành lại chạm vào nơi tư mật, thừa cơ hội bóp nhẹ, làm Sở Diên điêu đứng.
Y đỏ mặt vừa thở dốc vừa phát ra âm thanh câu động hắn.
Lúc này đây hắn chẳng thể chần chừ nữa mà đưa vật thể to đùng kia rút ra, rồi lại xông vào chiếm lấy khoảng trống bên dưới đang giãn ra của Sở Diên.
Đang yên đang lành lại bị hắn đối xử như vậy, Sở Diên như muốn phát điên, đã hai hồi liên tiếp hắn không cho y lấy một lần dựa báo, lần nào cũng để cho y đau đến mức bật ngửa. Từng trận co rút khiến Sở Diên bật dậy, y nắm lấy bả vai hắn mà run run, nước mắt trực trào.
"Cầm thú, ngươi là cầm thú!"
Lý Thiên Thành như vậy không để ý bảo bối đang mắng hắn, cho dù có là cầm thú thì cũng chỉ là cầm thú khi ở bên y.
Phía bên dưới hắn rất nhanh đã hành động, từng hồi mạnh bạo điên cuồng lên xuống, hắn lắc lắc cái hông Sở Diên, để y theo nhịp hẳn, từ từ khiến chúng hoà nhập.
Phía bên trên hắn nhẹ nhàng ôm đỡ Sở Diên, không để y mất đà mà ngã ngửa, hắn biết lúc này Sở Diên rất yếu, vì thế động tác cũng giảm đi ba phần.
Hắn vuốt ve tấm lưng trơn mịn, chà xát nó lên đến đỏ ửng, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên vai y, cắn một cái thật mạnh như muốn đóng dấu.
Phần vai bị hắn cắn đến tuôn ra máu, nhưng Lý Thiên Thành không dám bỏ lỡ, liền trực tiếp đem lưỡi liếm qua, vị tanh tanh truyền vào khoang miệng, Lý Thiên Thành cười cười cảm thụ hương vị tình ái.
Hắn lại tiếp tục dụ dỗ: "Tin ta đi, chỉ lần này thôi sẽ không có lần sau!"
Sở Diên nửa tin nửa ngờ, nghi hoặc gục đầu xuống, cắn chặt răng ngăn không cho âm thanh mê người ấy phát ra, nếu còn tiếp tục lên tiếng hắn sẽ càng cảm thấy ham muốn chưa bao giờ thuyên giảm, cứ như thế tiếp tục dâng trào mà thượng chết y. Nếu thật sự là như thế, Sở Diên sẽ thật thê thảm, nhớ lại phân cảnh trong sách, vốn dĩ không phải là loại tình thú này.
Cùng lắm người trong sách cũng là một trang tuấn kiệt, càng không phải như hắn thô bạo như thế. Dẫu sao cũng không nên hiếp đáp y đến mức này, nếu để y còn có thể bước xuống giường, Sở Diên chắc chắn sẽ cho hắn một trận nên thân.
Lý Thiên Thành cảm thấy người trong lòng luôn kìm nén không muốn phát ra tiếng động thì chau mày. Vì sao lại không chịu phát ra, âm thanh của y kỳ thật rất mê người, không có nó hắn cảm thấy rất thiếu thốn.
"Mau gọi phu quân!"
Sở Diên có bị làm chết cũng không muốn gọi nữa, hắn rõ ràng vẫn đang lừa y, nếu bây giờ Sở Diên lại tiếp tục đáp ứng, hắn sẽ lại tiếp tục lấy đó làm cớ, tiếp tục chà đạp.
Y quay mặt đi, không muốn đối diện hắn.
Còn Lý Thiên Thành, hắn biết y đang nghĩ gì mà, nhưng hắn là muốn chà đạp y đó, nhìn Sở Diên như vậy, thống khoái trong lòng hắn cứ thế tăng lên bội phần.
Hắn vỗ mông y đến phát ra một tiếng chát lớn, bàn tay to lớn cứ thế không giữ đúng lực đạo, bỗng một tiếng hét vang lên. Sở Diên bị hắn véo đến mức đỏ rực, phần da cũng tìm tái.
"Đau không?" Hắn cúi đầu cắn trên vành tai Sở Diên, giọng trầm ấm phả vào.
Tuy nhiên Sở Diên cực kỳ không thích, hắn điên rồi à, vậy mà lại hỏi y có đau hay không?
Đương nhiên là đau rồi, bằng không hắn đổi chỗ với y đi, như vậy mới biết được y có đau hay không!
Một cái chát rõ lớn vang lên, Sở Diên hung hăng quát hắn.
"Đau hay không hả?"
Lý Thiên Thành cười cười xoa xoa cái má, hắn biết chứ, chỉ muốn chọc ghẹo y một chút, nào ngờ y cho hắn một tát để cảm nhận tư vị đau hay không?
Hắn mỉm cười vuốt ve cánh mông nhẵn nhụi, tham luyến ma sát, động tác dứt khoát tiến mạnh vào y, từng hồi một như muốn đem Sở Diên làm đến hỏng.
Sở Diên cảm thấy phía dưới nói không chừng đã nát nhừ rồi, hắn thô bạo như vậy, bông hoa bé nhỏ ấy chắc đã không còn đủ sức gượng dậy.
Y đau như muốn chết đi sống lại, chẳng biết bấy nhiêu đã đủ khiến hắn hướng thụ đủ hay chưa, nhưng trong lòng Sở Diên đang nghĩ tới, giây tiếp theo y sẽ không trụ nổi.
Sở Diên lim dim mắt không nhịn nổi mà ngã xuống, đầy y tựa vào thành giường, đau như búa bổ.
Vật bên trong còn chưa rút ra, lúc này càng khiến y đau đớn vạn phần.
"Khốn kiếp mau rút ra!" Còn ngơ ra đó có phải muốn y chết hay không, nhưng chết trong tư thế này thật mất mặt, cho dù có chết cũng phải chết một cách đường hoàng.
Lý Thiên Thành có chút run run, hắn khó xử nhẹ nhàng rút vật nhọn ra, bĩu môi nhìn Sở Diên.
"Xin lỗi..."
Sở Diên nhìn thấy hắn như vậy vô cùng tức giận: "Xin cái gì mà xin, ngươi cút đi!"
Vừa dứt lời liền muốn đứng dậy đuổi người, tuy nhiên chỉ vừa mới cử động đã khiến phía dưới đau đến điếng người.
Thoáng chốc Sở Diên như một pho tượng không thể động đậy, y chớp mắt cố gắng đem lửa giận nén xuống.
"Nè dù có giận ta cũng không nên tự hành hạ bản thân như thế chứ!" Dứt lời hắn đã nhanh như chớp kéo y vào lòng.
"Đừng giận nữa, lần sau sẽ không đau đâu, hay là lần sau ta để ngươi ở bên trên, như vậy sẽ không bị ta dồn trọng tâm xuống!"
Sở Diên nâng ánh mắt rưng rưng nhìn hắn, tiếp theo liền giơ tay lên tát hắn thật mạnh.
"Lại còn muốn làm nữa, ngươi có thôi đi không hả!"
Đau muốn chết còn giở trò muốn dụ dỗ y, Sở Diên đâu còn trẻ, loại chuyện này đã trải qua mấy trăm lần cùng hắn, hắn nghĩ y là ai mà có thể dễ dàng tin hắn như vậy.
Ấy thế còn không biết tự lượng sức, lần nào cũng là mấy từ sến súa này, y nghe đến phát chán rồi.
Nếu Sở Diên mà tin hắn, y chắc chắn sẽ thay tên!