Nhìn từng động tác dịu dàng, lại làm y quên mất bản thân, Sở Diên đã quên mất lời phụ thân căn dặn, bảo rằng không nên yêu hôn quân.1
Nhưng ngày nay, y đã trót rơi vào bẫy tình, lún sâu vào thứ tình yêu huyền ảo, đắm chìm trong đó, đắm chìm trong cái ôm dịu dàng.
Lý Thiên Thành đã nói, hắn thích nhất rượu bồ đào, hắn trân quý nó, nhưng thích nhất là tự tay người ủ.
Sở Diên nghe qua, thầm ghi nhớ trong lòng, y biết hắn là người mà y yêu quý, hắn thích rượu bồ đào... Vậy thì y sẽ ủ cho hắn!
Trong cung sớm tối người qua lại, chẳng mấy ai phù hợp cùng y đàm đạo. Chẳng qua chỉ có một người là Dương Xuân, tuy không mấy đáng tin, nhưng lời nói luôn khiến y cảm thấy sâu sắc.
Bởi lẽ Dương Xuân đã trải sự đời, hắn biết cái gì là đúng, là sai, nhưng chỉ có tính cách quá khiến người khác khó gần. Chẳng ai tin một kẻ xảo trá, không đáng để tâm!
Rượu bồ đào được Sở Diên cùng Dương Xuân ủ, một kẻ xuất thật từ thanh lâu tất nhiên hiểu rõ cách làm rượu bồ đào.
Dĩ nhiên cũng không hề đơn giản, muốn làm phải tỉ mỉ từng chút, không để nó lẫn với tạp chất khác, sau đó đem nó để một nơi thật thoáng mát mà ủ.
Sở Diên lần đầu trải nghiệm cảm giác này, vừa vui vẻ lại hăng say, y nhớ lúc hắn tươi cười kể chuyện nương hắn đã từng ủ rượu. Nhớ đến vẻ mặt tha thiết ấy, y lại không kìm lòng được mà ủ cho hắn vài vò bồ đào.
...
"Ta nói này Sở Diên..." Dương Xuân kéo Sở Diên sang một bên, cười nói.
"Chuyện gì thế?" Y ngờ nghệch hỏi.
Chẳng biết chuyện gì, nhìn vẻ mặt đó, bỗng chốc khiến y thấy hơi lạ.
"Nghe nói hoàng thượng trước giờ không thấy uống rượu, ngươi vì sao lại muốn ủ rượu bồ đào?" Dương Xuân cười nói, thật chất ở đây cũng lâu rồi, nhưng cũng không nghe đến Lý Thiên Thành thích rượu bồ đào.
Lại chưa từng nhìn hắn say rượu, lúc nào gặp cũng là bộ dạng trầm tĩnh vân vê tách trà.
Rượu bồ đào vừa ngọt lại vừa say, uống một ngụm cũng đủ làm lòng lâng lâng nóng. Nhớ khi trước lúc còn ở thanh lâu, những người ngang qua chốn này đều sẽ gọi một vò nữ nhi hồng, cũng chẳng thấy ai muốn uống bồ đào!
"Ta nghe hoàng thượng nói, người thích nhất rượu bồ đào, đặc biệt là rượu do nương người ủ!" Sở Diên nhớ đến khoảnh khắc đó, không tự chủ được mà khóe miệng khẽ nhếch.
Khi nghe đến đây, sắc mặt Dương Xuân liền khựng lại, thế là Sở Diên chưa biết, Khưu phi năm đó chết thảm thế nào.
Thấy sắc mặt Dương Xuân thay đổi, làm Sở Diên lo lắng, y chạm nhẹ Dương Xuân, quan tâm hỏi.
"Sao thế, không khoẻ ở đâu à?"
Dương Xuân lắc đầu, thở dài nói: "Khưu phi năm đó khi hoàng thượng còn nhỏ đã nhảy thành tự vẫn, hoàng thượng từ đó cũng rất ít để tâm tới ai. Cũng không ngờ lại kể cho ngươi nghe!"
Sở Diên nghe thì ngỡ ngàng, y đến đây chưa được bao lâu, không biết đến Khưu phi đã tự sát, cũng không biết hắn đã từng trải qua loại chuyện đau khổ như vậy.
Thế mà y lại nghĩ, hắn chỉ đơn giản thích uống rượu bồ đào, hóa ra là nhìn vật nhớ đến Khưu phi. Đến đây không cầm lòng được mà rơi nước mắt.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua, mới thoáng một lát trời đã sụp tối, âm thanh gió thổi lao xao, giống như tiếng lòng thổn thức trong đêm.
Sở Diên nằm trên giường, trong đầu là hình ảnh của Lý Thiên Thành, y muốn chăm sóc hắn thật tốt, bù đắp cho hắn, để hắn thấy được thế gian này cũng tươi đẹp biết bao. Đừng vì những chuyện cũ mà tổn thương tới nhiều người.
Qua Thu thì lại đến Đông, thấm thoát một chút đã đến Xuân. Nơi khung cảnh tuyệt đẹp, vạn vật đua nhau khoe sắc, nảy nở.
Sở Diên chỉ đơn giản muốn hắn vui lòng, bất kể chuyện gì có như thế nào, đau khổ ra sao, cũng nên nhìn lại, xung quanh vẫn còn rất nhiều thứ đang chờ hắn.
Một chút tủi lòng, mà vây nó từng năm tháng, khắc ghi nó từng chút một, mãi không quên được. Sớm muộn gì cũng sẽ điên mất, không điên ngay lúc này, cũng sẽ điên vào thời điểm không xa.
Lúc này Sở Diên không chịu nổi mà bật dậy, y vội đi đến bên khung cửa, nhìn ra ngoài. Trời đã bắt đầu lạnh, chỉ vừa đứng đó đã cảm thấy toàn thân từng trận buốt giá.
Thật lạnh, thật lạnh, Sở Diên hơi ho nhẹ mắt ngấn nước nhìn xa xa.
Tầm một tuần hương, cuối cùng hắn cũng đã đến, Lý Thiên Thành một thân diện long bào, trên mặt còn ẩn một chút nếp nhăn ở khóe mắt. Hắn mệt mỏi đi về phía y.
Mắt thấy người đã đến gần trong gang tấc, Sở Diên tươi cười chạy đến ôm chầm lấy hắn, miệng nhỏ gọi: "Hoàng thượng..."
Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán y, mày cau lại, mắng yêu: "Sao lại mặc mỏng như vậy, mau lên khoác vào đi!"
Lý Thiên Thành cởi áo khoác bên ngoài, nhẹ nhàng, cẩn trọng khoác nó cho y.
Khuôn mặt ôn nhu, chăm lo từng chút.
"Trời vào đông rồi, hôm trước trẫm còn thấy ngươi ho suốt, hôm nay lại không chịu giữ ấm, là chê ngươi sống quá lâu sao?" Hắn vừa mắng, vừa giúp y cột lại áo, nét mặt giãn ra không giống như giận dỗi.
Sở Diên cúi thấp đầu, trong lòng ấm áp.
"Hoàng thượng, người đừng lo cho Sở Diên, không phải người cũng mặc rất mỏng sao? Đưa cho Sở Diên rồi, người sẽ rất lạnh!" Y nhẹ giọng quở trách.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn y chăm chú một hồi, lát sau liền mang người về giường.
Trên chiếc giường rắn chắc, hắn bỗng vật y ngã xuống.
Nét cười còn vương trên khóe môi, hắn đặt xuống một nụ hôn nồng cháy, cẩn thận ép người dưới thân há miệng.
Sở Diên bị ép đành há miệng, để đầu lưỡi hắn đưa vào, lát sau đã bị hắn càng quấy đến ngộp thở. Sở Diên khó khăn cùng hắn dây dưa, hồi lâu mới thoát khỏi.
Khó khăn thở dốc từng hồi, Sở Diên lau khóe miệng ẩm ướt, mắt ướt sũng nhìn hắn.
Chẳng qua là do không thể thở nổi, nên mới khiến y trào nước mắt.
Y che miệng ho khan vài cái, ủy khuất nhìn hắn.
Lý Thiên Thành nhếch miệng, tay trái chạm vào sườn mặt gầy gò của Sở Diên, trách mắng bảo.
"Đã nói rồi, hiện tại lại cảm mạo, ngươi thật không biết bảo dưỡng thân thể!" Lý Thiên Thành thở dài nói.
Ánh mắt bắt đầu liếc sang bên ngoài, tiết trời đã se lạnh, vào thời khắc này hắn trông chờ một ngôi sao bắc đẩu.1
Nhìn thấy bầu trời rộng lớn, tự khắc trái tim cũng không còn rét lạnh.
"Hoàng thượng, xin người đừng trách..."
"Sao lại không trách? Rõ ràng ngươi rất ngoan cố!" Hắn than vãn nói.
"Sở Diên sai rồi!" Y cúi đầu nhận lỗi, thật tình đã sai.
Vốn biết thân thể khác lạ, nhưng suốt ngày không chịu để ý, cứ như vậy, hết lần này, đến lần khác khiến hắn giận dỗi.
Lý Thiên Thành không nói gì, hắn nắm tay y, hai bàn tay đan vào nhau, những ngón tay như nhập lại, hơi ấm từ hắn truyền qua y.
Lý Thiên Thành nhướng mày, hắn nói: "Như vậy sẽ không lạnh nữa, ngươi thật chẳng am hiểu gì cả, ngày mau đến tẩm cung của ta đi! Ở bên cạnh sẽ dễ dàng chăm sóc ngươi!"
Nghe vậy Sở Diên vội lắc đầu: "Không được, đáng ra phải là Sở Diên chăm sóc người mới phải, sao lại để người chăm sóc cho Sở Diên được?"
"Như vậy thì đã sao chứ? Ngày mai đến đó đi, trẫm sẽ sắp xếp một chỗ chưa ngươi, đừng quá câu nệ!" Hắn siết chặt tay y nói.
Lúc này Sở Diên mới gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.