Mục lục
Vọng Tưởng Giang Sơn - Lý Thiên Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thiên Thành thất thần nhìn người trước mặt, hoàng nhi của hắn rốt cuộc cũng đuổi tới rồi, hắn còn tưởng lúc này đã có thể cùng Sở Diên cao bay xa chạy, lại không ngờ lúc này đây đã bị bắt gặp.

Cứ nghĩ ngay lúc này liền có thể trốn thoát, nào ngờ đã bị bắt quả tang.

Vật chứng đều rành rành ra đó rồi, hắn còn có thể ngụy biện gì đây?

Kỳ thật cho dù có buông lời ngụy biện, thì mọi thứ trước mắt cũng sẽ bán đứng hắn. Lý Thiên Thành không phải là người thích nói dối, tất nhiên sẽ không thể nói dối đến mức không lộ một sơ hở.

Lý Thiên Thành mệt mỏi nhìn Sở Diên, như chờ y giúp hắn giải vây.

Y lại thẫn thờ bấu chặt góc áo, nửa lời cũng không nói, một câu biện minh cũng không thèm thốt ra.

Lúc này đây mọi biện pháp tránh né đều vô nghĩa, mọi lời nói bao biện đều không thể thốt ra, giống như đã bị khí lạnh bao lấy, chẳng tài nào nói nên lời.

Quay đầu, rất muốn lùi về sau vài bước, tuy nhiên chỉ vừa mới quay qua đã bị đám người này áp sát, trong tích tắc đã không còn đường lui.

"Phụ hoàng và phụ thân vẫn muốn trốn tránh sao?" Lý Thừa Húc gắt gao tiến sát về phía trước, trong mắt là tia ảm đạm.

Nghe câu nói này của Lý Thừa Húc, phút chốc làm Lý Thiên Thành nghẹn họng.

"Ta... ta không phải muốn lừa con, ta..."

Hắn muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nào nói ra.

Kỳ thật cho tới hiện tại hắn vẫn chưa bịa ra được chuyện gì, lúc đầu suy nghĩ cách thoát thân cũng không nghĩ đến sẽ có ngày bị bắt gặp.

Sở Diên từ nãy đến giờ vẫn im lặng, y mặc dù rất hung dữ với Lý Thiên Thành, nhưng giờ phút này đây lại thấy tội lỗi với Lý Thừa Húc.

Y không phải là một người phụ thân tốt, y không có cách nào thỏa mãn được tất cả.


"Nếu con đến rồi, vậy thì vào trong đi!"

Nói rồi ngỏ ý muốn Lý Thừa Húc vào trong nói chuyện, ở bên ngoài chốc nữa quan khách đến rất nhiều, chẳng mấy chốc chuyện sẽ lớn hơn.

Sở Diên chính vì không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ nên mới mong muốn Lý Thừa Húc có thể theo mình vào trong.

Mặc dù rất muốn hỏi rõ nguyên do, nhưng khi nhìn phụ thân khó xử, Lý Thừa Húc liền ngoan ngoãn phất tay bảo thuộc hạ tránh ra.

Sau đó theo Sở Diên và Lý Thiên Thành lên lầu.

...

Trước ánh mắt băng lãnh của Lý Thừa Húc, Sở Diên và cả Lý Thiên Thành như rơi vào hầm băng vô hạn.

Không một ánh nắng cho thấy bọn họ vẫn còn cơ hội thoát ra hố sâu vạn trượng. Trong lúc này đây, chẳng một ai nguyện ý làm người mở đầu, bởi lẽ câu hỏi Lý Thừa Húc sắp sửa thốt ra sẽ khiến bọn họ lâm vào bế tắc.

"Tại sao hai người lại lừa con?" Lý Thừa Húc có chút ủy khuất liền tiếng lên chất vấn.

Giờ phút này khi nghe hoàng nhi hỏi nguyên do, chẳng hiểu sao lại khó lý giải đến thế.

"Ta không muốn con bị cản trở, kỳ thật ai ai cũng biết ta trước đó làm hoàng đế không được bá tánh kính nể, nếu như ta vẫn còn sống, bọn họ sẽ làm phản! Chỉ khi con làm một vị vua tốt, bách tính trong thiên hạ sẽ không còn so con với ta!"

Lý Thừa Húc cau mày...

"Nếu vậy, lúc đó vì sao không nói cho con nghe? Phụ hoàng và cả phụ thân đều đồng loạt lừa gạt con? Người có biết, con đã đau khổ biết nhường nào?"

Ngày ngày đều nhớ đến bọn họ, ngày nào cũng ngủ không yên.

Chỉ vì không thể tin được chuyện này lại có thể xảy ra, cũng vì không ngờ tới bọn họ lại chỉ gạt một mình hắn.

Lý Thừa Húc vô cùng tuyệt vọng, hắn không thích lời lý giải này.

Ánh mắt hắn bắt đầu di dời về phía Sở Diên.

"Phụ thân!"

Hai tiếng phụ thân này kỳ thật có uy lực rất lớn, chẳng mấy chốc đã khiến Sở Diên kinh hãi...

"Ta không phải, ta chỉ là... dù sao cũng là muốn tốt cho con!"

Nhưng hắn vẫn không thấy tốt ở đâu, hắn không thể buông được, thậm chí hắn rất hụt hẫng.

Nhẽ ra bọn họ không nên lừa hắn như vậy, hắn đã rất khổ sở, nhưng hiện tại hắn càng không thể chấp nhận sự lừa dối này.

"Theo con trở về có được không?"

Sở Diên lắc đầu, y nhỏ giọng nói: "Đã chiếu cáo thiên hạ, con còn muốn như thế nào?"

Cả thiên hạ đều đã biết Lý Thiên Thành và Sở Diên đã qua đời, nếu bây giờ thình lình xuất hiện, chẳng phải càng khiến thiên hạ náo loạn.

"Nói vậy, hai người không muốn cùng con trở về?"

Dĩ nhiên là không, khó khăn lắm Lý Thiên Thành và Sở Diên mới thoát được chốn thâm cung nguy nga đó, như vậy chẳng lẽ nào lại muốn trở lại, thậm chí còn không muốn màng đến việc triều chính.

Tuy biết Lý Thừa Húc một lòng mong muốn bọn họ trở lại, song ván cờ này sớm đã chiếu tướng, quân cờ đã ra trận, há có quay về như lúc đầu.

Vả lại, giang sơn giờ đã thay chủ, Lý Thừa Húc nên có chí lớn một chút, càng không thể vì điều nhỏ nhặt mà ảnh hưởng sao này.

Mai sau nếu Dục Quốc ngày một cường thịnh, công lao này tất đáng lưu danh, còn về phần của Lý Thiên Thành hắn nguyện không cần ai nhớ tới.

...

Nhận thấy Lý Thiên Thành không muốn đáp lời, hắn lấy nhìn sang Sở Diên, người phụ thân này dạo trước rất thương hắn, luôn sủng hắn chẳng bao giờ làm hắn buồn lòng.

Hắn rất mong chờ Sở Diên nói ra một điều dễ chịu.

Thế nhưng người phụ thân này lại tránh né ánh mắt của hắn, cư nhiên như thế ngoảnh mặt làm lơ.

"Phụ thân..." Hắn nhỏ giọng nỉ non gọi phụ thân, giống như trước đây từng nũng nịu gọi Sở Diên.

Ấy vậy Sở Diên lại lắc đầu.

"Con mau trở về đi, bọn ta sẽ không quay lại, con nên lấy việc nước làm trọng, đừng nghĩ đến bọn ta, con bây giờ đã là hoàng đế, không còn là một đứa trẻ năm tuổi như lúc trước, đừng làm nũng muốn bọn ta nghe con!"

Hụt hẫng là cảm giác đầu tiên trong suốt mười bảy năm qua của Lý Thừa Húc.

Hắn muốn với lấy một tia hy vọng mỏng manh, nhưng rồi lại chẳng còn bất cứ thứ gì.

Cớ sao lại đối xử với hắn như vậy chứ?

Người đã từng nói với hắn, thế gian này có bao nhiêu buồn đau sẽ nắm tay hắn bước tiếp chẳng phải là Sở Diên sao?

Người đã từng khuyên năng hắn hãy luyện võ cho thật tốt, ý chí kiên định chẳng phải là Lý Thiên Thành sao?

Vì cớ gì bọn họ lại không chờ hắn trưởng thành hơn, vì cớ gì lại muốn bỏ rơi hắn trong lúc hắn cần nhất là tình thương.

Dẫu sao hắn cũng là một đứa trẻ, hắn làm sao chịu nổi việc bị người thân chối bỏ.

Ánh mắt dần mong lung, rồi đến khi tắt hẳn hy vọng, hắn không muốn nán lại nữa, bọn họ đã sớm thay đổi rồi.

Tuyệt tình như vậy chẳng phải là hai người đó sao?

Hắn cũng quên rằng, bọn họ vốn là người vô tình, chỉ là  không ngờ đến ngay cả hoàng nhi cũng đối xử vô tình như thế!

Hắn xoay người, cố nén bi thương, hắn không nhìn lại, kiên định rời khỏi đây, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng nhạt nhòa.

...

"Thừa Húc, ngươi sao quay lại rồi?" Mạc Thừa Quân nhìn hắn khó hiểu, chẳng phải vừa rồi đã vào trong rồi sao?

"Về thôi!" Lý Thừa Húc lạnh lùng nói, sau đó lập tức ly khai.

Còn Mạc Thừa Quân vẫn chưa hiểu rõ, vì cớ gì chỉ có một mình hắn trở ra, phụ hoàng, phụ thân đâu?

Hai người họ vì sao không cùng về?

...

Sở Diên mệt mỏi ngồi xuống giường, tầm mắt mông lung khó tả.

"Chắc nó hận chúng ta lắm!"

Lý Thiên Thành nhẹ nhàng vỗ lưng y, an ủi.

"Không đâu, đừng suy nghĩ nhiều!"

Nhưng y vẫn thấy Lý Thừa Húc có lẽ rất hận, ánh mắt của nó vô cùng thống khổ, rõ ràng là tức muốn phát hỏa, song vẫn cố rời khỏi...

Nếu như có thể quay lại có lẽ Sở Diên vẫn chọn con đường này, bởi lẽ y không muốn chôn mình trong chốn thâm cung tranh đấu đó.

...

Ngày qua ngày trôi qua, mới đó cũng đã qua một năm kể từ lúc Lý Thừa Húc đặt chân tới đây, mọi việc đều đâu ra đó, cũng không thấy có gì bất ổn.

Việc làm ăn càng thuận lợi hơn, mấy ngày nay càng có nhiều người đến mua rượu của bọn họ, chẳng mấy chốc số rượu ủ ra đã không còn đủ xuất.

...

Hoàng cung.

"Hoàng thượng, tửu phòng đã không còn chỗ chứa rượu nữa rồi!"

Lý Thừa Húc nhíu mày day day trán, không đủ thì có thể tìm phòng khác mà cất vào, có vậy cũng không biết, còn phải hỏi hắn.

Đám người ngày mỗi lúc một phiền phức.

"Không còn chỗ chứa thì đem qua Tây viện đi, nếu không thì các ngươi mỗi người uống một vò đi!"

Lý Thừa Húc cau mày tiếp tục phê tấu chương, cùng lúc này Lý Thiên Hựu cũng đã đi tới.

"Việc gì lại khiến hoàng thượng của ta nóng giận vậy?"

Sáng sớm đã mặt ủ mày chau, rốt cuộc là ai đã chọc giận vậy, còn cả một xe rượu ở ngoài là sao thế...

"Hoàng thúc có muốn uống rượu không?"

Lý Thiên Hựu cả kinh nhìn Lý Thừa Húc chăm chăm.

"Số rượu này tới từ đâu thế?"

Còn có thể của ai, cũng vì muốn ủng hộ việc làm ăn của phụ thân, Lý Thừa Húc cứ như thế mua hết số rượu mà y ủ.

Mới đầu chỉ vài vò, tiếp theo là vài chục, kế tiếp đã vài trăm rồi. Hiện tại số rượu chỉ tăng mà không giảm, hắn cũng không thể uống nhiều.

Hôm trước vừa lấy ra một vò, cho đến giờ đã bảy ngày nhưng vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, kỳ thật hắn không biết uống rượu, một khi đã uống liền say ngay.

"Được rồi, vậy thì chuyển về phủ của ta đi, dù sao ta cũng là người yêu rượu."

Lý Thừa Húc nghe thế thì như trút ra được gánh nặng.

"Vậy thì đa tạ hoàng thúc!"

"Rượu này là..."

"Ừm... là của phụ thân!"

"Hoàng thượng đến đó rồi sao?" Lý Thiên Hựu hơi giật mình.


"Chuyện cũng đã lâu rồi, chỉ là trẫm không muốn nói. Nhưng hoàng thúc, rõ ràng ngươi biết nhưng sao lại gạt trẫm?"


Thật ra Lý Thiên Hựu cũng rất muốn nói ra, nhưng cũng vì đã hứa với Lý Thiên Thành nên mới một mực giữ kín bí mật.


Lại không ngờ Lý Thừa Húc trời sinh thông minh, vì thế... giấu không được!


"Dù vậy hoàng thượng cũng không nên lén lút mua hết số rượu này chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK