Cố Thanh gật đầu đồng y, đều nghe hắn hết, chỉ cần hắn vui thì y cũng vui.
"Ngươi ngoan lắm thê tử của ta!"
Cố Thanh ngoan như vậy Dương Xuân cũng yên tâm hơn, lập tức mang thuốc đến bắt buộc y phải uống cho hết.
"Ngươi mau uống thuốc đi, đừng để bụng rỗng trống, uống rồi thì ăn một cái bánh quế hoa, như vậy sẽ không thấy đắng!"
Cố Thanh nhìn bát thuốc trong tay hắn, hai mắt mông lung lại quay sang nhìn sắc mặt Dương Xuân.
Y nháy mắt trầm ngâm rồi nói: "Ta có thể không uống không? Thuốc này kỳ thực rất đắng, nuốt không nổi!"
Thấy Cố Thanh như vậy Dương Xuân chỉ biết lắc đầu, nhẹ nhàng nâng chén thuốc lên uống xuống một ngụm, sau đó vỗ nhẹ tay người kia, để y ngước mặt lên, lập tức từ miệng truyền đến ngụm thuốc đắng.
Dương Xuân điên cuồng mớm thuốc cho Cố Thanh, lúc này đây lại không còn vị đắng thay vào đó là hương vị ngọt ngọt từ đầu lưỡi của Dương Xuân.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bả vai gầy nhôm của Cố Thanh, từ từ kéo xuống y phục, tay trái luồn vào bên trong, cứ như thế xoa nắn đầu nhũ sưng tấy kia. Lớp y phục mỏng tanh cứ như thế bị kéo xuống một nửa, để lộ lòng ngực trắng nõn nà.
Dương Xuân đưa tay lên vuốt ve, xoa nắn, miệng vẫn không ngừng hôn xuống rồi cắn nhẹ lên đầu lưỡi của người kia, tuyến nước bọt lúc bấy giờ đã tuôn ra, chảy xuống cằm Cố Thanh.
Dương Xuân lại không hề thấy ngại, liền thò đầu lưỡi xuống càng quét nước bọt, ngón tay cái đưa lên miệng, chùi nhẹ khóe môi.
"Xuân nhi không được làm bậy." Cố Thanh không muốn tiếp tục dây dưa liền nói.
Dương Xuân mớm thuốc cho người kia xong cũng không có ý định tiếp tục đụng chạm, lập tức buông người ra. Sau đó cầm bát thuốc đi đến bên bàn, đặt xuống rồi quay trở lại đối diện Cố Thanh hôn nhẹ một cái lên trán y.
"Nếu từ đầu ngươi đã ngoan ngoãn thì đã không có chuyện như thế này rồi!" Nói đoạn Dương Xuân lập tức bỏ vào miệng Cố Thanh một cái bánh quế hoa.
Vị ngọt của bánh quế hoa tan vào trong khoang miệng, khiến vị đắng vừa rồi lập tức biến tan, Cố Thanh vui vẻ gật đầu thỏa mãn sau đó lại nằm xuống.
"Hôm nay ta thấy hơi mệt người đừng... như... hôm qua!"
Dương Xuân cũng biết rằng bản thân đang làm quá nhiều chuyện khiến cho Cố Thanh mệt mỏi, vì thế hắn cũng rất ngoan ngoãn ngồi một bên an phận nắm tay người kia.
"Chút nữa nếu ngươi rảnh rỗi chúng ta có thể lên trên đồi kia dạo một lát, cũng khiến tâm tình thoải mái hơn!"
Cố Thanh nghĩ một lúc, sau đó mới hướng Dương Xuân gật đầu đồng ý.
"Được, chốc lát sẽ cùng ngươi đến đó!"
Nhận thấy Cố Thanh cũng thỏa hiệp rồi, Dương Xuân lúc này mới thấy vui vẻ mà buông tay Cố Thanh ra. Sau đó từ bên trong tay áo lấy ra một khối ngọc vụn.
"Ngươi nhìn xem ngày hôm kia ta đã dán nó lại, tất cả đều trở về như ban đầu rồi, giống như ta và ngươi.."
Tuy nhiên Cố Thanh không cảm thấy như vậy, y chăm chú nhìn mảnh ngọc, hôm trước chính là tận tay Dương Xuân đập nó vỡ nát, hiện tại cũng là hắn đích thân hàn gắn nó lại.
Chung quy cũng là một mảnh ngọc nát, nói nó giống như bạn đầu là một chuyện không thể nào.
"Ta không cảm thấy nó còn nguyên vẹn, ngược lại chẳng còn tốt như lúc trước, hay là bỏ nó đi!" Cố Thanh không chớp mắt nhìn Dương Xuân thốt ra, dẫu biết lời nói này sẽ khiến người trước mặt buồn tủi, song vẫn không khiến Cố Thanh dừng lại.
"Dù gì nó cũng vỡ như thế rồi, ngươi hà tất phải giữ lại một khối ngọc nát?" Đều vỡ thành như vậy rồi, chi bằng từ bỏ đi, như vậy còn tốt hơn rất nhiều.
"Lời nói của ngươi là có gì? Chẳng nhẽ ngươi thật sự muốn ta vứt nó đi, đây là bảo vật mà ngươi tặng, ngươi đành lòng vậy sao?"
Nói là không đành lòng chứng tỏ gia tăng thêm hy vọng cho Dương Xuân, Cố Thanh lại càng không muốn Dương Xuân đặt nhiều kỳ vọng ở mình.
Không kỳ vọng sẽ không có thương tâm, không hứa hẹn sẽ không đau lòng.
Trước sau gì cũng chết hà tất phải gieo hy vọng cho đối phương, Cố Thanh chính là muốn từ bỏ đoạn tình này!
"Ý ta không phải như thế, ngươi muốn nghĩ sao cũng được, ta... không có ý kiến!" Mặc kệ Dương Xuân muốn nghĩ thế nào, y cũng không muốn tiếp tục bận tâm.
Tuy nhiên, vật đã vỡ vẫn khiến lòng y chạnh lại...
Thấy Cố Thanh như thế Dương Xuân cũng cho qua, xem như nhất thời nói bậy, hắn không chấp nhất.
Dù sao cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, thê tử có tính khí cổ quái hắn không trách.
"Về sau ngươi nên suy nghĩ một chút, lời nói không có suy nghĩ sẽ làm người khác buồn lòng!" Dương Xuân mỉm cười nâng cằm y lên hôn xuống một nụ hôn.
"Ngủ đi, chút nữa ta mang cháo đến uy ngươi ăn!"
Cố Thanh sửng sốt muốn từ chối, thế nhưng Dương Xuân đã rời khỏi rồi.
...
Lúc Dương Xuân xuống phòng bếp, mấy hạ nhân cứ nhìn hắn không thôi, làm cho hắn cực kỳ bất an. Chẳng hiểu bọn họ muốn làm gì nữa, song động tác không hề biến động, chăm chăm nhìn hắn.
Khốn kiếp!
Dương Xuân trong lòng thầm mắng, rốt cuộc bọn họ nhìn hắn như thế là có ý gì vậy, cảm giác rất bất an.
Lúc Dương Xuân đi đến lấy gạo muốn nấu cháo, vừa mới vo lại bị đám người đó vây kín, ai nấy đều nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
Lại chuyện gì nữa đây?
Dương Xuân lau mồ hôi, chẳng biết từ bao giờ lại thấy bản thân lại sợ hãi như lúc này.
"Nhìn... nhìn cái gì vậy chứ?"
Thấy hắn lên tiếng bọn họ liền áp sát lại.
"Lão đại... ngươi với vị đại nhân kia là lăn giường rồi sao?" Tiểu Hoa Nhi không ngại ngùng gì lên tiếng trước.
"Phải! Chính là lăn rồi!"
Sau đó đồng loạt những người lớn nhỏ ở phía sau liền đồng ồ lên.
"Ra là lăn rồi, là lăn rồi đó!"
Bọn họ nhìn nhau, rồi lại nhìn Dương Xuân, thật không ngờ lại kịch tính như vậy, bảo sao mấy ngày nay cứ thấy trên lầu run rinh một trận, hóa ra là do bọn họ lăn giường.
"Kia... vậy hai người ai là người làm chủ đại cuộc vậy?" Trương Diểu khó hiểu lên tiếng, nhìn Dương Xuân ốm yếu vậy có lẽ là vị đại nhân kia làm chủ nhỉ?
Trước ánh mắt tò mò của đám người này, Dương Xuân ho nhẹ rồi nói.
"Tất nhiên là lão đại của các ngươi làm chủ đại cuộc rồi, các ngươi nghĩ xem, ta còn có thể ở dưới hay sao!" Dương Xuân không ngăn được sảng khoái trong lòng, cứ như là thật vậy, mặc khác chỉ có người kia rõ, chính y đã nhường hắn.
Đám người bọn họ khi nghe câu nói này của Dương Xuân thì cả kinh đắm đuối nhìn nhau.
"Không phải chứ, cư nhiên như vậy lại là lão đại làm chủ, ta cứ nghĩ Cố đại nhân oai phong đó sẽ là người làm chủ chứ!"
Phi phi phi...
Dương Xuân nhếch môi cười khẩy, bọn họ vậy mà không tin hắn.
Dạo trước khi hắn còn ở hoàng cung, cũng tán tỉnh không ít mỹ nhân đó, là một người lắm mưu nhiều kế đến mức Lý Thiên Thành còn phải đề phòng.
Hắn phong hoa tuyết nguyệt như vậy ai ai cũng biết, chỉ có những năm gần đây mới bắt đầu khẩu thị tâm phi.
Bình thường chửi người vô cùng nhiều, nhưng hiện giờ cũng có thê tử rồi, hắn quyết định nhỏ nhẹ với bọn họ.
"Kỳ thật ta và Cố Thanh là có duyên tương ngộ, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ nhau."
"Ra là duyên tương ngộ... nhưng mà thật lạ, chẳng phải trước đó lão đại đã nói không nhớ người ta hay sao? Hiện giờ cùng y lăn lăn, ngày đêm sớm tối đều lăn, không thấy có gì đó chẳng thỏa đáng hay sao?"
Lúc này thật tình làm Dương Xuân đỏ mặt, sớm biết như thế lúc trước đã không nói mấy lời cay nghiệt như thế này, quả thật cái miệng hại cái thân.
Tiểu Hoa Nhi tiến lên một bước kéo Dương Xuân ra ngoài, ánh mắt có phần lạnh lùng.
"Chẳng phải lão đại đã nói không cùng Cố đại nhân đó kết đôi hay sao, người ta theo đuổi ngươi, ngươi đều từ chối, còn để người ta dầm mưa qua đêm, bây giờ ngươi lại cùng Cố đại nhân kia lăn giường, có thật là ý định của cả hai không?"
Tiểu Hoa Nhi nói một hơi làm hắn chẳng kịp lý giải.
"Chẳng phải ta đang cố bù đắp cho y hay sao, ta không trách cứ y nữa, ngươi còn muốn gì!"
Tiểu Hoa Nhi thật sự không hiểu rốt cuộc Dương Xuân nghĩ gì nữa, sớm nắng chiều mưa, rõ ràng là một người không biết tốt xấu, không hiểu lòng người.
Nàng đã nhìn qua sắc mặt của Cố Thanh, cảm thấy trong chuyện này Cố Thanh là không muốn phối hợp, hơn nữa còn không thấy ra khỏi phòng nữa, xem chừng vì không chịu nổi sự việc bị đánh bại nên y mới không muốn ra ngoài nhìn người.
Thật tiếc thay cho một con người mạnh mẽ, giờ đây không thể nói chịu nổi hình phạt này, bị chính kẻ ích kỷ, keo kiệt này trấn áp, nếu áp nàng, nàng sẽ dùng hết sức lực có thể chỉ muốn thoát thân.
Người keo kiệt như Dương Xuân mà muốn làm tân lang, thật sự chọc cười nàng rồi, ngay cả tiền công còn dò trước tính sau không có ý định phóng không trả một lúc, hơn nữa còn nhiều lần trừ lương của nàng, nói trắng ra Cố Thanh kia mệnh thật khổ.
...
Lúc nấu xong cháo thì Cố Thanh đã ngủ được một giấc rồi, Dương Xuân đang tính chọn ngày lành để cùng y bái đường, tính ra ngày mồng hai và mồng sáu là ngày thích hợp nhất để cưới gả, Dương Xuân loay hoay một lúc vẫn không biết nên chọn ngày nào.
Muỗng cháo vừa đưa đến bên miệng, Cố Thanh đã muốn từ chối, miệng hơi đắng, ăn cháo vào sẽ rất nhạt, y không muốn ăn.
"Sao thế, mau há miệng ra đi!" Dương Xuân mỉm cười đưa muỗng cháo gần miệng Cố Thanh.
"Thôi được rồi!" Không từ chối được Cố Thanh đành há miệng nuốt xuống.
Thật ra vừa nãy mới nôn ra máu, vì thế không có tâm trạng để nuốt cháo, nhìn thứ chất lỏng sánh đặc này, Cố Thanh nhăn nhó mà nuốt.
"Không ngon sao?" Dương Xuân nhìn y khó khăn như vậy, thật sự nghi ngờ tài nghệ nấu nướng của mình, không lẽ... tệ vậy sao?