Hắn nói muốn du ngoạn mấy hôm để thư giãn, mấy nay luôn vùi đầu vào việc nước, hắn đã uể oải đến phát bệnh.
Tàu công công cũng thường hay khuyên hắn nên nghỉ ngơi một chút, ngày ngày thức khuya sớm muộn gì cũng khiến hắn lâm bệnh.
Thành ra... hôm nay hắn lại có nhã hứng, với lại nghe nói Thanh Sơn là nơi có cảnh vật vừa đẹp lại không kém phần hấp dẫn.
Hắn lúc nhỏ cũng từng nghe Khưu phi nói, Thanh Sơn tuyệt mỹ vô cùng, núi non muôn trùng, bao la là hoa thơm, cỏ mướt.
Hình dung ra cảnh tượng xanh bát ngát khi đứng tại đỉnh núi Thanh Sơn, ngước xuống nhìn vạn vật trùng trùng, không khỏi khiến lòng người xao động.
...
"Mau lên đi, xong rồi thì lên đường thôi!" Lý Thiên Thành hối thúc nói.
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, chỉ còn chờ Sở Diên mà thôi.
Tuệ Lâm và Tiểu Tình Nhi cũng rất nhanh tay mang hành trang đem lên xe ngựa, mỗi người đều thở phì phò vì mệt.
Hai nha đầu giương mắt nhìn Sở Diên, như muốn mắng miết một câu vậy.
Thu xếp xong xuôi, Lý Thiên Thành đã kéo Sở Diên lên xe ngựa, để lại phía sau là những thuộc hạ thân cận cùng hai nha đầu theo sau.
Xe ngựa chuyển bánh, bắt đầu khởi hành đến Thanh Sơn, đường đến Thanh Sơn không xa cũng chẳng gần, cùng lắm khoảng hai ngày đường là tới.
Nhưng tính đến nếu phải dừng chân lại ở khách điếm thì cũng gần ba ngày đường.
...
Sở Diên ngồi trên xe ngựa, mắt luôn giáng vào cửa sổ, luôn chăm chú quan sát cảnh vật bên ngoài.
Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác tươi mát như thế này, non cao, đất rộng cuối cùng cũng có thể an ổn nhìn ngắm.
Tính ra theo Lý Thiên Thành đủ thứ thiệt thòi, nhưng y cứ im lặng không oán trách, nếu là người bình thường sớm đã không chịu nổi.
Trên đời này sao lại có người khờ như y cơ chứ?
Trăm mưu ngàn kế còn tính không hết, chứ có phải như y tính cũng không tính, phòng cũng chẳng phòng.
Lại nói đến năm lần bảy lượt bị hiếp đáp, sao y cứ phải cam chịu như vậy?
Suy nghĩ trong đầu Sở Diên có thể đơn giản đến mức nào, đến mức khiến người khác thích thì chà đạp sao?
...
Nhìn khuôn mặt đang ủ dột của y, Lý Thiên Thành hơi nhíu mày sáp lại, hắn nắm nhẹ tay y cười hỏi.
"Sao thế?" Sau đó kéo y đến gần hắn một chút, ôm người vào lòng.
Xe ngựa hơi xóc nảy, ôm y vào lòng mà cứ lên lên, xuống xuống, làm cho tiểu hoàng của hắn hơi hơi nhấp nhô.
"Không... không sao!" Tay y vừa hay chạm phải cái gì đó rất cứng lại hơi mềm mềm, tự dưng đỏ mặt, tía tai lắp bắp xua tay.
Thấy y ngại ngùng càng làm hắn khoái chí cười khẩy, bàn tay to lớn xoa nhẹ lưng y, càng siết chặt y hơn.
"Nói cái gì mà không rõ ràng vậy? Ngại ngùng à?"
Rõ ràng hắn biết người trong lòng đang rất ngại ngùng, nhưng lại không để cho y tiếp tục che giấu.
Chẳng phải khuôn mặt này đã lọt vào tầm mắt của hắn rất nhiều lần hay sao? Cần gì phải ngại, ngủ cùng ngủ chung rồi, lăn giường qua lại, sớm đã nhìn thấy rõ ràng rồi...
Nếu đến mấy lần hoan ái cùng nhau, không phải hắn trước thì cũng là y tự nguyện dâng hiến.
Nhiều lần như vậy vì sao không ngại, bây giờ chạm nhẹ một phát lại khiến y ngớ ra như vậy?
"Hoàng thượng, phía trước có người!" Sở Diên cúi đầu nói, không thể che dấu được khuôn mặt ửng đỏ của y.
Phía trước và cả phía sau đều có người vây quanh, hắn sao lại không có một chút liêm sỉ.
Đã đụng chạm như này lại còn lớn tiếng hỏi han, là muốn bọn họ nghe thấy hết hay sao?
"Có người thì đã sao chứ? Trẫm không nghĩ sẽ để bọn họ nghênh ngang nhìn trộm!" Hắn thẳng thắng nói, không để cho y ngại đến quen mặt.1
Đôi lúc không nên dùng da mặt mỏng như vậy để ra ngoài, kẻ nói một hai câu đã khiến y mặt rũ, mày chau, chẳng khác nào tự diễn trò cười?
"Nhưng mà... hoàng thượng..." Sở Diên khó xử lí nhí nói, biểu tình quẫn bách.
Y còn nghe bên tai mấy lời thì thầm to, nhỏ ở bên ngoài, nhịn không được mà ngượng ngùng hơn.
"Hoàng thượng cùng với Sở phi thật mặn mà mà..."
Lời nói không quá lớn, nhưng cũng đủ làm Sở Diên nghe hết không sót dù chỉ một.
"Trẫm thấy ngươi nên học cách làm quen thì hơn, đừng cứ lúc nào cũng e thẹn, ngượng ngùng... chẳng ra dáng một người trưởng thành!" Lý Thiên Thành hơi cao giọng nói.
...
Xe ngựa đi một lúc thì cũng đến khách điếm, trời cũng bắt đầu chạng vạng tối, Lý Thiên Thành kéo y vào trong, để phía sau là đoàn người mang theo hành lý theo sát.
"Chưởng quầy, cho ta năm giang phòng thượng hạng!"
Nghe Lý Thiên Thành cất giọng, chưởng quầy đã nhìn ra hắn không phải người bản địa. Hơn nữa y phục trên người cũng là loại thượng hạng, khí chất toát ra thập phần cao quý.
Nhìn những người theo sau hắn ai ai cũng mang khuôn mặt tươi tắn, sáng sủa, chẳng giống như nô bộc tầm thường.
Chưởng quầy thầm nghĩ ngợi, người này chắc chắn không thể đắc tội.
Nghĩ vậy lập tức tiếp đón nồng hậu!