"Ta không hiểu, rốt cuộc trong tâm trí của hoàng thượng bách tính là gì nữa?" Tô thái sư lắc đầu nói, cái mạng già này đã phò trợ hai vị thánh thượng, cuộc đời tận trung không lẽ lại phản nghịch ngay lúc này?
Cùng lúc Trương Thanh cũng gật đầu phụ họa: "Nếu hoàng thượng đã không chấp nhận, vậy chúng ta không thể làm gì sao?"
"Chẳng hạn như mỗi người một ít, không phải đã đủ viện trợ rồi sao?"
Lúc này Vương Hiên liền lập tức đứng sang một bên, ông ta ho nhẹ một cái, xem như không có chuyện gì.
Nếu muốn góp thì tự góp đi, chẳng thà tận trung chứ không muốn tốn bạc. Chẳng mấy chốc số người đồng cảm với việc này đã giảm nhanh đáng kể.
Cứ hễ liên quan đến ngân sách thì lập tức trở mặt,ban đầu ai nấy đều dốc lòng cùng nhau bàn bạc kế sách. Cầu mong thánh thượng đặc xá cho bá tánh Dương Châu, đến nay việc không thể nói lý, vừa đề nghị đến việc cùng nhau góp một ít giúp đỡ bá tánh thì đã đường ai nấy đi.
Chẳng trách lại không có một chút quan hệ tốt đẹp!
Thì ra là động chạm lợi ích thì liền đổi thay, chẳng ai muốn tốn bạc cả, nếu như ngân khố của Triều đình thì bọn họ sẽ thừa sức mà đấu tranh. Cho đến khi nghe bảo cùng nhau tích một ít thì bắt đầu tự ai nấy làm.
Việc gì phải bận tâm? Làm quan không phải chức vị càng cao thì có thể vơ vét càng nhiều sao? Đến khi nhiều của cải lại không muốn tốn một vài nén bạc.1
Có nhiều bạc là để hưởng thụ, càng nhiều thì càng thích hưởng thụ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là hưởng thụ.
Chẳng mấy chốc cũng không còn ai bàn tán nữa, tất cả bắt đầu rơi vào im lặng. Không gian dần lạnh băng vì từ nãy giờ vẫn luôn có một ánh mắt băng lãnh nhìn bọn họ, hồi lâu thấy tất cả đã không còn gì để nói, hắn mới phì cười.
Chẳng qua cũng chỉ có vậy, thế mà cứ ve vãn từ sáng, luyên thuyên không dứt.
Giả nhân giả nghĩa, từ đầu đến cuối cùng chỉ có bọn họ thích làm người tốt, thực chất một câu hắn nghe cũng chẳng lọt.
Càng nhìn bọn họ hắn lại cảm thấy thật ghê tởm, sống đến từng tuổi này, việc gì cũng trách hắn, việc gì cũng thỉnh cầu hắn, nhưng khi hắn đã ra quyết định thì lại muôn lời phản đối.
Lý Thiên Thành nhìn bọn họ một chút, lại thấy tâm tình thiêu đốt, bây giờ hắn chẳng còn hứng thú nhìn bọn họ diễn trò nữa. Những trò vui tưởng chừng như tốt đẹp, đến cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là giả tạo.
Hắn không rảnh nhìn bọn họ giả vờ mèo khóc chuột, cũng không dư thời gian đến nhìn bọn họ diễu võ dương oai, vạn nhất là do đám người bọn họ ngày ngày than vãn mới sinh ra sự việc Dương Châu năm đó.
Bây giờ cũng lại là bọn họ xin hắn giảm thuế Dương Châu, giả vờ giả vịt, đúng thật chỉ có bọn tham quan, nịnh thần mới làm. Đến khi cớ sự khác biệt thì giả vờ làm chính nhân quân tử, cầu mong đặc xá từ hắn, giải cứu những mảnh cơ hàn.
Nực cười thay, cái gì gọi là thương dân như con, vạn nhất bách tính khổ cực, chẳng phải đều đổ lên đầu hắn. Bá tánh ở nhiều nơi, nếu so từng chỗ lại bảo hắn hà khắc, nói hắn gieo lên dân chúng một mảnh khổ cực, bảo hắn là hôn quân.
Được, nếu thế thì hắn sẽ diễn một cảnh hôn quân tàn ác này, Lý Thiên Thành bậc cười thành tiếng rồi lại ngả người ra sau, tay nâng lên xoa trán, phất tay nói muốn nghỉ ngơi.
Đám quần thần đó cũng không có gì muốn nói nữa, lập tức chia ngã rẽ, chẳng mấy chốc đã rơi vào yên tĩnh.
Không có tiếng động, chỉ có hít thở của hắn.
Lý Thiên Thành khẽ lay động thân thể, chậm rãi đứng lên, tay trái hơi nhức mỏi, hắc lắc nhẹ cổ tay, qua khoảng một lúc mới vững vàng bước đi.
Cả một ngày ngồi một chỗ, nghe bọn họ trình tấu khiến hắn không thể nhúc nhích, hiện tại đã được giải thoát, hắn mới lang thang quanh cung.
Tâm trạng hắn bây giờ không tốt, là do bị chi phối bởi bọn họ, hắn bây giờ vô cùng chán ghét, rất muốn giết hết tất cả, có như vậy mới không phải nghe những lời than vãn, cầu xin.
Chán ghét đến cực điểm, hắn đã cố gắng gượng ép bản thân thôi nóng giận, mỗi lần gượng ép đều khiến đầu hắn đau nhức. Làm hắn nhớ đến diễn cảnh mười ba năm trước, vào lúc gió đông ùa về, bầu trời là những trận tuyết rơi.
Khi đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, cái tuổi còn quá nhỏ để chứng kiến diễn cảnh đó, diễn cảnh máu thịt be bét của mẫu thân.
Nhớ lại từng giây phút năm đó, vào lúc bá tánh đang khổ cực, phụ hoàng của hắn trăm sự, ngàn sự đều không bên cạnh mẫu tử hắn. Những ngày tháng ở trong cung là những cảnh tượng tranh đấu đến hao tàn.
Lúc đó phụ hoàng đã chọn an nguy bách tính mà quên rằng mẫu thân của hắn đang phải chịu áp lực từ ông ấy, nàng điên rồi, sống không tốt, quá đau khổ.
Ngày đó tuyết rơi thật lớn, phụ hoàng đang ở ngoài lo cho bách tính, nhẽ ra ông ấy có thể sai đám quần thần đó, tự mình phát lương thực cứu thế.
Vậy mà ông ấy lại muốn tự mình làm!
Mẫu thân hắn vì không chịu nổi những trận sỉ nhục, lăng mạ từ thái hậu, nàng đã mang theo hắn đến toà thành... Nhìn vạn nhân bên dưới, nàng chỉ có thể cười khổ, những lúc nàng cầu xin mang nàng theo với, nhưng nhận được chỉ là hai từ không thể.
Đến lúc nàng không thể chịu nổi, đau đớn lẫn cả tinh thần và thể xác khiến nàng càng điên hơn.
Âm thanh hôm đó không ngừng len lỏi trong tâm trí hắn, giọng nói đó, thanh âm khàn khàn, hoà cùng nước mắt...
Lý Thiên Thành bồi hồi nhớ lại chuyện cũ, kí ức đó không ngừng ùa về trong tâm trí hắn.
"Tiểu Thành,... có muốn đi cùng nương không?"
Nàng hiền hòa gọi hắn, tay run rẩy chờ hắn chạm đến, đến lúc hắn ngô nghê chạm vào tay nàng...
"Muốn, con rất muốn đi cùng nương!" Hắn nhảy lên, chậm chạp đi về phía nàng.
Bỗng nhiên nàng bậc khóc, nước mắt đã thấm ướt khuôn mặt, nàng chợt không nhịn được mà cười phá lên, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi rớt.
"Không được, nương không thể mang con theo được, nương chỉ còn mình con thôi, hài tử của ta... nhất định phải sống tốt,... thứ lỗi cho nương không thể cùng con vững vàng bước tiếp,... nếu còn tiếp tục, ta sẽ... ta sẽ không thể chịu nổi..." Nàng nước mắt trực trào nhìn hắn.
Đột nhiên không có một dự báo, nương của hắn đột ngột ngả người ra sau, trong lúc hắn không để ý, nàng đã thả mình xuống tòa thành. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nàng đã rơi xuống, máu thịt be bét, trên người đầy rẫy những vết thương, lẫn lộn trong lớp máu...
Ngày nương ra đi phụ hoàng vẫn không trở lại!
Ngày hắn đội tang phụ hoàng không trở lại!
Ngày thi thể nương hắn vùi mình trong lăng mộ, phụ hoàng vẫn không trở lại!
Đến lúc hắn bị thái hậu tra tấn, bắt hắn phải nghe lời, không được nói nương tự sát, phụ hoàng không trở lại!
Một tháng sau đó phụ hoàng hắn trở về, men theo là những đám quan viên đó, phụ hoàng mang khuôn mặt mệt mỏi, kể với hắn chuyện bách tính bị lũ cuốn trôi, người thì chết, người thì bị thương.
Lúc đó hắn chỉ mười hai tuổi, ôm lấy bi thương, tủi nhục mà nhìn người phụ hoàng trước mặt, hắn nói:
"Nương chết rồi!" Khuôn mặt không có trông chờ phụ hoàng, hắn nắm tay phụ hoàng, dẫn ông đến nơi chứa đựng thi thể của nương.
Hắn nói: "Nương khóc rất nhiều... chờ người trở về, nhưng người... không về..."
Chỉ có vậy.
Từ đó hắn không muốn gặp những người đó nữa, đứa trẻ mười hai tuổi nhìn mẫu thân từ tòa thành rơi xuống máu thịt lẫn lộn. Kể từ lúc đó, hắn đã hoàn toàn hắc hoá, chỉ muốn giết đi những kẻ đã góp phần cản trở hắn...
Giết hết tất cả, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?