"Hoàng thượng lần này đã bị chọc giận rồi, nếu không sẽ không dùng đến lăng trì đâu!" Trương Đan Bân - Tướng quân trấn thủ thành Tôn Châu than thở nói.
"Mấy ngày nay ta sẽ không dám ngủ, nếu được thì ông ở đây đi, ta còn phải trở về thỉnh mấy lá bùa đến mới được!" La Thời vừa nói vừa rùng mình, biểu tình sợ hãi tột độ.
Nhìn cái thi thể lơ lửng ở đó, không ngừng rỉ máu xuống, nhìn mà rợn người, nếu không mang mấy lá mùa dán khắp nơi, bảo đảm để tối sẽ không thể ngủ được.
Mắt thấy La Thời sợ sệt như vậy, Trương Đan Bân mới cười nhẹ rồi vỗ vai ông ta.
"Đi đường cẩn thận một chút, đừng để ta phải nghe tang sự của ông!" Trương Đan Bân thì thầm bên tai La Thời, khiến La Thời run lên.
Đang sợ hãi còn nghe thêm hai từ tang sự, thì càng hoảng hơn, rất nhanh sau đó La Thời đã chạy mất.
...
Gió thổi vi vu, đung đưa theo cổ thi thể, xa xa vài dặm cũng có thể nhìn thấy một thân thể đầy máu, quần áo tả tơi được treo ở cổng thành.
Thế nhân ngang qua truyền tai nhau về chuyện nông phu Dương Châu dám khi quân phạm thượng, kết cục bị lăng trì cho đến chết, phơi thây ba ngày rồi đem quăng ở bìa rừng hướng Tây.
Người người sợ hãi, luôn thì thầm với nhau phải biết giữ mồm, giữ miệng, nhất định không được để hoàng thượng nghe bất cứ chuyện xấu nào. Nếu để hoàng thượng biết được, kết cục sẽ giống như nông phu Dương Châu.
Chuyện qua đi càng làm cho dân chúng thêm sợ hãi vị hoàng đế này, tiếp theo sẽ ai đây?
Nhưng có người lại nói rằng: "Hoạ là do miệng mà ra, nếu không biết tự giữ miệng thì kết quả sẽ như nông phu đó, là thân phận thấp hèn còn dám đấu với hoàng thượng... chẳng khác nào chuốc họa vào thân."
Đa số người sẽ tánh thành với ý kiến này, hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, thân phận tôn quý, là vua một nước, chuyện mà hoàng thượng đã quyết, bất kỳ ai cũng không nên chen chân vào.
...
Sau sự việc hôm đó, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không ngờ tới. Nghe nói hôm đó máu thịt tên nông phu kia lẫn lộn, đám người theo cùng đó cũng sợ đến chết ngất.
"Bổn cung không thể xem được, thật đáng tiếc!"
Diệp Vân Âm lắc đầu buồn tủi, nếu không phải hôm ấy nàng cảm thấy không khỏe, nhất định sẽ không bỏ lỡ cảnh tượng đó, chỉ tiếc là thân thể không cho phép!
Nàng ta tựa đầu lên gối, nhìn cung nữ bên cạnh tiếp tục gặng hỏi.
"Hôm đó Sở Diên có ở cùng hoàng thượng không?"
Nghe hoàng hậu hỏi tới, cung nữ liền lắc đầu.
"Bẩm nương nương, hôm đó hoàng thượng đã trở về tẩm cung một mình, nghe cung nữ khác bảo, hình như Sở phi đang bệnh nặng." Cung nữ đó mỉm cười nói với nàng.
Thật đúng với chủ ý của Diệp Vân Âm, Sở Diên can thiệp không thành nghe tin nông phu đó bị xẻo từng lớp thịt thì đau đến lâm vào mê man. Không nghĩ đến hoàng thượng có thể tàn nhẫn như vậy.
Qua sự việc đó, hoàng thượng hầu như cũng không muốn gặp y, chuyện này lại càng mong đợi hơn đối với nàng ta.
"Bổn cung rất thích, à... nếu vậy bổn cung nhất định phải thăm hỏi hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng đang rất bận tâm!" Diệp Vân Âm vừa cười vừa đảo mắt sang cung nữ bên cạnh, mắt thấy cung nữ cũng phụ họa theo, Diệp Vân Âm mới tự tán thưởng bản thân.
Thời cơ đã tới, nếu không nhân cơ hội này khiến Lý Thiên Thành quay về bên cạnh, sợ sẽ không còn cách nào khác.
...
Sáng hôm sau.
Lý Thiên Thành đang uống trà, vị trà hảo hạng được mang từ Tây Châu, hương thơm phải nói rằng chính là cực phẩm, ngoài vị đắng đắng, khi nhấp một ngụm xuống còn mơ hồ cảm nhận được một chút ngọt nơi đầu lưỡi.
Trà này có tên là Kỳ Duyên, nó xuất phát từ một câu chuyện, một hôm vị vua tình cờ đi ngang qua trấn nọ, vô tình va phải một nam nhân, cũng vì dung mạo xinh đẹp không giống người thường, nên mới khiến vị vua say đắm.
Tình cờ một cơn mưa ùa đến, vị vua không mang theo dù nên đã được nam nhân xinh đẹp ngỏ lời muốn mời vào nhà.
Nam nhân xinh đẹp lần đầu gặp vị vua đã đem lòng kính mến, đã mang trà mời vua, sau hôm đó khi vua rời đi thì người đó đã đặt tên trà là Kỳ Duyên, có nghĩa lần đầu gặp mặt xem như nhân duyên lạ thường!
Vài năm sau khi vua nhận được trà Kỳ Duyên, hương thơm thoang thoảng bỗng nhớ đến người xưa, liền phái người tìm kiếm nam nhân, sau đó cả hai đã sống một cuộc sống hạnh phúc. Về sau loại trà mang tên Kỳ Duyên này được lưu truyền từ đời này sang đời khác, tuy vậy để có hương vị thơm ngon cần rất nhiều công đoạn.
Lý Thiên Thành an nhiên thưởng thức trà, hắn nhớ lại những lời nói hôm kia, bỗng nhiên cảm giác khác lạ, vì sao hắn phải nhân nhượng như vậy chứ?
"Hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến!" Tàu công công vội vàng nói.
Bỗng chốc Lý Thiên Thành xua tay: "Nói với nàng ấy, hiện tại trẫm không muốn tiếp!"
Tàu công công dự định nói gì đó, nhưng lời chưa kịp nói ra thì Diệp Vân Âm đã đi tới, nàng ta gấp gáp đi về hướng Lý Thiên Thành, tươi cười gọi:
"Hoàng thượng..." Diệp Vân Âm nhanh chóng nắm tay hắn, nét mặt là vẻ lo lắng.
"Thần thiếp thấy người thật sự rất mệt mỏi, nếu có gì không ổn, có thể nói với thần thiếp không? Biết đâu được có thể giúp người giãi bày..." Nàng dịu dàng nắm tay hắn, chờ Lý Thiên Thành đáp lời.
Thật tình lúc này hắn hơi mệt mỏi, trong đầu là vô số suy nghĩ chất chồng, hắn nghiêng đầu, tay xoa thái dương, bực dọc nói với nàng ta.
"Nàng đã bao giờ vì một ai đó chưa? À không là quan tâm đến một ai đó, bằng tất thảy những gì nàng có, nhưng ngươi đó lại chẳng bận tâm?" Hắn thở hắt một hơi, từ từ nói.
Trong lúc hắn cần Sở Diên an ủi, y lại giống như đám quần thần đó, cũng bảo hắn nên làm. Hai từ nên làm đó thật sự khiến hắn có chút khó chịu, phải chăng y chưa thật sự yêu hắn, chưa đặt trọn trái tim cho hắn, vì vậy mới khiến hắn khó chịu?
Y không hiểu, hắn cần nhất là một người ngoan ngoãn nghe lời, hắn không thích y cứ như bọn họ, xuôi theo chiều gió mà nghịch ý hắn.
Diệp Vân Âm suy nghĩ câu hỏi của hắn, cảm nhận lời nói là đang ám chỉ Sở Diên, bỗng chốc nét mặt nàng bỗng cứng đờ.
"Hoàng thượng, nếu thần thiếp thật sự yêu người, thần thiếp nhất định không muốn người phiền lòng, tất thảy những thứ mà người muốn, thần thiếp sẽ cho người. Sẽ không làm chuyện có hại cho người, yêu là một chuyện, không yêu là một chuyện, nếu đã không yêu, nhất định sẽ không suy nghĩ vì đối phương!" Diệp Vân Âm nhẹ nhàng nói.
Bỗng chốc Lý Thiên Thành như bị tảng băng đè xuống, khí lực như bị trút hết, hắn tức giận nắm chặt khớp tay, không lẽ Sở Diên thật sự không yêu hắn?
Hắn cứ nghĩ bản thân đã làm rất tốt, hắn đã thật ôn nhu đối với y, hắn không mạnh bạo, chỉ muốn làm y thật vui vẻ, cảm giác đối với hắn phải thật chân thực, không hề có một chút gượng ép.
Thế nhưng những gì mà hắn nhận được, tất cả chỉ là khuôn mặt gượng ép của y.
"Được, trẫm đã hiểu rồi!" Hắn thở dài nói.
"Hoàng thượng,... nếu vậy người có thể, có thể..."
"Về đi, hiện tại trẫm hơi mệt!" Lý Thiên Thành vội ngắt lời, không để nàng ta tiếp tục nói, hắn đã vội vàng muốn đuổi về.
Diệp Vân Âm mang một bụng ấm ức, nuối tiếc không muốn ly khai, chờ mãi vẫn không nhận được một câu nào khác, vẫn là ngậm ngùi bước đi.