Tuy vậy mấy lần bị nàng toan tính, rõ ràng y nếu chịu suy ngẫm thì đã có thể tránh được rồi. Nhưng Sở Diên không ngờ tới y lúc nào cũng là cái giai trong mắt nàng.
Xem ra chẳng phải tránh không được, mà vốn không ai có thể tránh.
Sở Diên thở dài, y nhìn Tiểu Tình Nhi, cảm thấy nha đầu này còn khổ hơn cả y nữa. Mặc dù chủ tử sớm đã mất, vậy mà cũng không thoát được chỗ này, hằng ngày ở đây chắc là rất cô đơn.
Ngày y vào đây, Sở Diên cảm thấy rất uất ức, nhận thấy Lý Thiên Thành thật sự cạn tình, cạn nghĩa với y.
Có lẽ suốt đời ngày cũng đừng mong gặp lại hắn, nhưng đến giờ y lại có suy nghĩ khác.
Hắn cũng rất đau khổ, hài tử của hắn mất rồi, người gây ra lại là y, chẳng phải sao?
Hắn không giết y đã là ân huệ to lớn lắm rồi, nghĩ lại như này cũng tốt, có thể không cần đối mặt với hắn, cũng không cần khó khăn giải thích.
Như vậy cũng tốt, Sở Diên thầm nghĩ xem chừng một năm, hai năm,... rồi lại ba mươi năm, lúc đó y có lẽ sẽ quên được hắn, giống như lúc trước chưa từng quen biết vậy.
Hà tất phải lưu giữ một kỷ niệm chẳng hề tốt đẹp, đời người thật ngắn, nhắm chừng mới chớp mắt đã là một thoáng kinh hồng.
Chân tình thực cảm vốn là một thứ xa xôi, nó cao ngoài tầm với, nó xa tựa Hoàng Tuyền.
...
Sở Diên lại nhớ đến những gì trong sách ghi chép, truyền thuyết về một câu chuyện tình yêu đẹp, về một nàng tiên nữ cùng hoàng đế, rồi lại nhìn về hiện tại, cảm thấy những điều vô bổ chẳng ngừng thâu tóm tâm trí.
Xưa có nàng Toạ Nữ là một tiên nữ ở cung Quảng Hà, một mình đội cả trời cao, chỉ vì vừa lòng một nam nhân nọ, người là hoàng đế của Đại Du.
Năm xưa khi Đại Du là một nước đầu tiên trong lịch sử hình thành sơ bộ, hoàng đế Du Thư Cẩn là người đứng đầu Đại Du.
Năm đó đất trời rung chuyển không ít có trận sạt lở, mây mưa triền miên khiến cho lũ lụt như thủy triều lên xuống.
Một nước đầu tiên vừa mới hình thành đã chịu không ít khó khăn, bá tánh cũng bị lũ nhấn chìm, không ít người thiệt mạng.
Bởi vì nàng Toạ Nữ đã trót yêu hoàng đế Du Thư Cẩn, vì vậy đã nguyện hiến dâng cả thần thức chỉ để đổi lại một cuộc sống bình yên cho Đại Du.
Trong sách ghi chép hai vạn năm sau Du Thư Cẩn đã chờ nàng Toạ Nữ dưới chân cầu Nại Hà tận bảy ngàn năm.
Tàn hồn của nàng Toạ Nữ vẫn còn lưu lại, chưa đến mức phi tan. Cuối cùng hai người đã gặp lại được nhau, nhưng đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết.
Là truyền thuyết thì vốn không có thật, nhưng nó lại làm người ta cảm thấy thật vi diệu, cứ ngỡ đời này sẽ chiêm ngưỡng được sự vi diệu này.
Nhưng người có thể chứng kiến thì không thấy, chỉ có những người lún sâu vào thì nhiều vô kể.
Có thể đếm dài từ sông Dương Tử trải dài cho đến đường chân trời, thênh thang là biển lớn, bao la là đất rộng.
Những người chìm sâu trong trong đó, giống như một chiếc lá nhỏ, rơi xuống đáy đại dương dài vô tận, đáng lý ra có thể an ổn trôi nổi trên mặt nước, vậy mà cứ phải chìm vào hư không.
Còn có truyền thuyết về chòm sao Bắc Đẩu sao vời. Có một người đứng chờ ở phía chân trời, một người là Diêm Vương nơi địa phủ, một người là Thiên Đế nắm giữa trong tay chúng sinh Tứ Hải Bát Hoang.
Tương truyền Diêm Vương dành trọn tình cho Thiên Đế, vậy mà Thiên Đế lại quên mất Diêm Vương.
Theo sau người lâu như vậy, cuối cùng Diêm Vương chẳng được gì, đến cùng còn phải hiến cả thể xác và thần thức cho Thiên Đạo, đổi lại chúng sinh một mảnh an nhiên.
Là chấp niệm vừa đáng thương, lại vừa đáng hận.
Sau khi Diêm Vương phi tán, Thiên Đế vô cùng đau khổ, người đứng chờ Diêm Vương ở chòm Sao Bắc Đẩu tận mấy ngàn năm... Thế nhưng chờ mãi cũng không chờ được người đã sớm tiêu tán hồn phách.
Khép lại mẫu chuyện đau lòng, Sở Diên cảm thấy lòng như sóng biển, cuồn cuộn dâng trào.
Tơ lòng vừa rối lại rất khó gỡ, chấp niệm lại khó tàn, một chút yêu - hận, liệu có đổi bằng ly - biệt? Song vẫn chưa đủ, Sở Diên vẫn còn một niềm tin nhỏ nhoi, trồng chờ về nơi ấy...
...
Lý Thiên Thành xoa xoa thái dương, nheo mắt nhìn tấm rèm đung đưa theo gió.
Đêm nay hắn không ngủ được, nhìn tấu chương chất chồng ngay đó, lại nhìn chiếc giường đơn điệu không một bóng người.
Hắn nhớ trước đây, lúc hắn trở về vào đêm muộn, có một người luôn ở đây chờ hắn.
Mới chớp mắt một cái đã không thấy người đâu!
Lý Thiên Thành lắc đầu, vội xua tan ý nghĩa đó, hắn sao phải nhớ đến y?
Vì sao lại nhớ đến việc đó, cần gì phải nhớ đến một con người độc ác. Đáng trách, cũng rất đáng hận, nghĩ đến hận lại càng nhiều hơn.
Hắn cảm thấy tức giận, đến mức muốn xé rách bản tấu, nóng đến độ muốn phá nát một chậu hoa.
Là loài hoa mẫu đơn khi trước cùng y chăm sóc, hắn muốn làm nó vỡ nát, để nguôi ngoai được lửa giận trong người.
Mang hết những thứ liên can đến Sở Diên vứt đi, chẳng chừa lại bất cứ vật gì sót lại.
Nhưng rồi hắn lại xoa thái dương đau nhức, nghĩ lại vẫn không đành tâm vứt hết đi. Giữ lại cũng không làm gì, vứt đi lại không đành.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyển mắt đến nơi sáng chói của vầng trăng, lơ đễnh nhìn muôn vạn vì sao trên bầu trời.
Hắn tự hỏi lòng, hỏi rằng có đáng không?
Bận tâm vì một người phạm lỗi tày trời, đến mức ăn ngủ cũng không yên, như vậy có đáng không?
...
"Hoàng thượng, đêm đã khuya..." Tàu công bên ngoài vọng vào, thấy được ánh đèn vẫn sáng, thuận tiện nhắc nhở người bên trong.
Lý Thiên Thành nhíu nhíu mày, hắn cất giọng: "Trẫm không ngủ được!"
Bởi vì phiền lòng nên không tài nào nhắm mắt được.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang chờ người..." Tàu công công khó xử nói.
Riêng Lý Thiên Thành cảm thấy rất khó chịu, hắn chau mày, bực dọc nói: "Bảo nàng ấy không cần chờ!"
Hắn còn rất nhiều chuyện chính sự chưa làm, còn cả ngàn tấu chương chưa phê chuẩn.
Đêm nay hắn không ngủ, dự định sẽ thức trắng cả đêm.
Tàu công công bên ngoài bứt rứt, nhìn bóng lưng bên trong phòng, lại nhớ đến khuôn mặt tha thiết mong chờ của hoàng hậu, rồi lại hồi tưởng đến khuôn mặt bi ai của Sở Diên.
Cả ba đều không tốt, ai cũng rất khó xử!
Tàu công công muốn nói lại thôi, đêm khuya rồi hoàng thượng không ngủ, long thể ngàn vàng sao chịu được cả đêm thức trắng!
Nghĩ bụng cũng nên khuyên nhủ vài lời, xem như nô tài này lắm chuyện.
"Hoàng thượng, dạo trước người thường xuyên đau đầu, thái y có nói nên nghỉ ngơi nhiều hơn... Nếu không bệnh sẽ càng thêm nặng!"
Mấy nay hắn lại đau đầu, cứ tưởng đã thuyên giảm vào dạo trước, mấy nay nhiều lần phiền muộn. Đêm còn dài hơn ngày, khó tránh ăn ngủ không yên!
Lý Thiên Thành cũng cảm thấy rất đúng, hắn nói: "Ngươi lui xuống đi!"
Sau đó thổi tắt nến, trong phút chốc bóng đêm đã bao trùm căn phòng. Tàu công công thấy vậy thì không tiếp tục ở đây nữa, ông cúi đầu cung kính lui về.
Còn riêng Lý Thiên Thành, hắn nằm trên long sàng, nhẹ nhàng khép hờ mắt lại, tưởng chừng có thể ngủ yên. Nào ngờ lại không sao chìm vào giấc ngủ.
Hắn thẫn thờ liếc sang bên cạnh, một nơi vốn từng có hơi ấm của một người, hôm nay chỉ riêng hắn đơn côi.