Nhìn bàn tay vừa gầy lại loang lổ vết máu, hắn liều tìm một chiếc khăn, cẩn trọng lau vết thương giúp y.
Sau khi máu đã ngừng chảy, hắn lập tức dùng Thiên Sa dược giúp y bôi vào vết cắt, chậm rãi quấn vải trải đều tay y.
"Có đau lắm không?" Hắn mở miệng nhẹ giọng hỏi người trước mặt, chỉ thấy y vẫn lặng yên không đáp, hắn bèn giải thích.
"Trẫm... tình cờ ngang qua, chỉ là vô tình nhìn thấy, nô tài kia thật sự quá mực, trẫm không thể để tên ngu ngốc đó, tiếp tục tác quai, tác quái!" Lý Thiên Thành nói rồi lại tiếp tục nắm tay y, hồi lâu không có ý định buông ra.
Sở Diên chỉ biết ngớ người nhìn hắn, y còn đang tưởng đây là một giấc mộng, đến khi tỉnh mộng, người lại chẳng thấy đâu. Cho đến lúc y choàng tỉnh lại nhìn thấy chỉ một mình y, đơn phương đợi chờ!
Lý Thiên Thành ở ngay trước mắt, y không dám hó hé nửa lời, chỉ sợ một chút lại làm hắn nổi giận. Kẻ đắm chìm trong muôn vàn sủng ái, đột ngột thất sủng rồi lại tiếp tục được chào đón nồng nhiệt?
Y nào có lá gan đó chứ? Sở Diên lắc đầu, y điên cuồng càng quấy, hai tay lập tức cầu cấu loạn xạ, chỉ muốn xua tan hình bóng ảo diệu này.
Y không tin người đang dịu dàng trước mặt lại là Lý Thiên Thành, hắn cho y thật nhiều bóng ma trong tâm trí, đem trái tim y vò xé nhiều lần.
Ai lại đi tin một tên hôn quân lừa dối, không thể tin, ngàn vạn lần cũng không thể tin hắn.
"Tránh ra đi, đừng... đừng đến đây, ngươi là ai kia chứ? Đây có phải là mơ không?" Sở Diên nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa, giống như muốn bỏ lại tất cả.
Y vừa chạy, vừa cười lớn, nhưng nước mắt lại cứ rơi.
"Đây rõ ràng là giả, là giả, tất cả chỉ là giả..." Không màng ở phía sau đã có người đuổi tới, Sở Diên vẫn cố gắng chạy thoát khung cảnh ảo mị này.
"Sở Diên, mau dừng lại!" Mắt thấy người trước mắt không ngừng náo loạn, hắn tức đến đen mặt, nhanh chóng dùng chút sức lực, gia tăng thêm tốc độ đứng chắn trước mặt Sở Diên.
Hắn thở dài nói: "Đừng chạy, đây không phải mộng, cũng không phải do ngươi bị ấm đầu, đây là thật, là thật..."
Sở Diên ngờ nghệch nhìn hắn: "Vậy có phải ta nên trở về không?"
Hắn nhìn y chau mày hỏi: "Trở về đâu?"
Sở Diên cười cười lùi bước, y chỉ về nơi gần ngay trong gang tấc lại xa đến vạn dặm kia.
"Chẳng phải nên trở về lãnh cung sao? Nơi đó nói là nơi ta nên đến!" Sắc mặt Sở Diên hơi tái, có lẽ vì vết thương đang rất đau, cũng có lẽ là do mấy nay sống không tốt.
Lý Thiên Thành nhướng mày, hắn tiến về phía y, ôm người vào lòng, dứt khoát một cái đã ôm người kia gọn trong vòng tay.
"Trẫm không cho ngươi đi, tuyệt đối không để ngươi đi, Sở Diên đừng đi!" Hắn luyến tiếc vuốt ve Sở Diên, như đang sợ y sẽ biến mất.
Nhẹ nhàng đặt tay lên xuống sống lưng, hắn buồn bã di chuyển nó gần eo, nhìn y hỏi: "Nơi này đã lành hẳn chưa?"
Sở Diên vội bắt lại tay hắn, không để hắn chạm đến.
Y quay đầu đi mỉm cười trả lời hắn: "Nơi đó thì đã lành, vốn dĩ đã lành từ nửa tháng trước..."
Nhưng mấy hôm nay trái gió, trở trời lại tiếp tục đau nhức triền miên.
Hắn chăm chăm nhìn y để xác nhận, nào ngờ lại không nói gì liền nhấc bổng y lên.
"Từ nay trẫm sẽ giám sát ngươi, như vậy sẽ không xảy ra chuyện được nữa!" Hắn cười nói nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên trán y, một nụ hôn chẳng có áp bức, cứ như thế nhẹ nhàng chạm xuống.
"Người... có muốn thay đổi chủ ý không? Sẽ không sợ một ngày nào đó hoàng hậu lại gặp chuyện?" Y lơ đễnh nhìn hắn, giọng vừa run lại nhỏ, vừa đủ một mình hắn nghe.
Lý Thiên Thành nghe thấy lời này, tự khắc trong lòng gợn sóng, hắn lắc đầu nói.
"Trẫm nhất định sẽ điều tra kỹ càng, nhất định không để ngươi chịu thiệt!" Hắn chắc nịch nói.
Lời này vừa thốt ra đã cho Sở Diên một chút xao xuyến, chẳng lẽ hắn tin y sao?
Cũng có thể hắn đã suy nghĩ đến y sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên mới đến mang y đi?
Sở Diên như người mất hồn, điên cuồng nhẩm nghĩ câu nói của hắn, trong lòng là vô số suy nghĩ, trong mong vào một ngày nào đó sẽ được hắn thanh minh giúp y.
"Người có tin ta không?" Y thở dài hỏi, mặc cho hắn không muốn trả lời.
Rõ ràng ban đầu còn nói sẽ điều tra kia mà, vậy bây giờ sao lại im lặng như vậy.
Lúc này y lại tuyệt vọng muốn thoát ra, hắn lại giữ chặt y hơn, nghiêm túc nói.
"Đừng hỏi nữa, trẫm tin ngươi, có lẽ hôm đó chỉ là sơ ý, không phải ngươi cố ý hại nàng sảy thai!"
Hắn nói rồi lại vỗ về y: "Đừng nháo nữa, trẫm rất nhớ ngươi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa... có được không?"
Hắn không muốn phải tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, càng không muốn lại lâm vào tình cảnh nhớ nhung.
Hắn chỉ muốn được gần y hơn mà thôi!