Mục lục
Vọng Tưởng Giang Sơn - Lý Thiên Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêm Châu.

"Suốt ngày đeo bám, ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta hả? Đã nói biết bao nhiêu lần rồi ta là Dương Hoàng Lễ, không phải Dương Xuân, hơn nữa ta rất ghét bị người khác xem ta giống một ai đó!"

Dương Xuân tức giận quát, hắn thật sự căm phẫn Cố Thanh, y chẳng lẽ không hiểu sao? Hắn vốn không muốn liên can đến Cố Thanh, vậy mà y cứ bám riết không buông.

"Ta biết, nhưng ta chỉ muốn đến đây uống rượu thôi! Chẳng phải đây là tửu lầu à? Là tửu lầu thì nên tiếp đón khách thật tốt mới phải, ta đến đây vẫn trả tiền mà, có quỵt đâu chứ!" Đạo lý hoàn toàn khiến Dương Xuân cứng miệng.

Hắn không nói nữa lập tức sang bên khác, vừa đi vừa mắng miết: "Khốn kiếp, ngày nào cũng đến ghét vô cùng!"

Mấy hạ nhân cũng ngán ngẩm với lão đại của bọn họ, việc gì cứ phải mắng Cố Thanh chứ, thật hao tâm tổn sức mà! Cứ để y một mình uống rượu đi, thử ngó lơ vài lần chắc chắn Cố Thanh sẽ chán nản mà bỏ về.

Có như thế mà lão đại cũng không nghĩ ra, hàng ngày la mắng thật điếc tai gai mắt mà!

"Ngươi nói xem, lão đại cứ để ý đến tên quan huyện kia như vậy, chẳng phải tạo thêm cơ hội cho người ta hay sao?" Tiểu Hoa Nhi buồn cười nói.

Đám người phụ bếp cũng gật đầu tán thưởng, nếu ngày nào cũng lo chú ý đến người kia, thì y sẽ nghĩ Dương Xuân thích mình rồi, người xưa thường bảo, mắng là mắng yêu, đánh là thương!

"Lão đại của chúng ta hình như cũng có cảm tình với vị đại nhân đó đấy! Nếu không sẽ bỏ mặc không quan tâm rồi, hà cớ gì cứ phải liếc mắt nghiến răng chứ?" Lão nhân gia cảm thán nêu ra.

Lúc này ở trong bếp đồng loạt vang lên tiếng cười, là cười trên sự ngốc nghếch của Dương Xuân, chẳng ai ghét một người nào đó mà cứ hễ người đó làm cái gì cũng liếc mắt nhìn theo.

Nếu đã căm ghét tột độ thì chẳng ai để ý rồi!

Đáng tiếc, một người như Dương Xuân ngoài độc miệng ra thì vô cùng lương thiện, nếu không phải vị đại nhân đó khi trước đã làm những chuyện gì không đáng mặt, Dương Xuân cũng không tỏ ý như thế này.


...

Cố Thanh buồn bã gắp một miếng thịt nhai nhai, hình như cắn trúng cái gì đó, khớp hàm liền khựng lại.

Cố Thanh sượng miệng lập tức nhổ ra, nhìn cái răng lợn vẫn còn nguyên trong đĩa thịt, Cố Thanh liền giật giật cơ miệng.

Lúc ngước mắt nhìn lên thì thấy Dương Xuân đang ở trên lầu cười cười nhìn mình, hắn cười như muốn vỡ cả bụng, tiếng cười sặc sụa vang lên.

Y đen mặt co tay thành nắm đấm, rõ ràng đang muốn chơi y đây mà.

"Ngươi!" Cố Thanh nghiến răng tức tối.

Dương Xuân lại vờ như không biết gì, hắn ngước xuống hỏi: "Ôi đại nhân, ngươi làm sao vậy chứ? Không được đánh người đâu đó!"

Nhìn phía sau đã thấy bảy tên lực lưỡng Cố Thanh liền thôi không nói gì, y ngồi xuống bàn bỏ qua đĩa thịt đó, di chuyển sang vò rượu.

Phụt...

Dương Xuân lại cười lớn, rượu đó hắn đã pha nước vào rồi, còn cho thêm một chút muối nữa.

Để trả thù Dương Xuân không ngại cho hắn lĩnh đủ trái đắng, lần sau cứ đến đây thì hắn sẽ đem những thứ này ra, để xem Cố Thanh còn có thể dùng tư cách khách quan đến đây hay không!

"Ngươi, ngươi..." Cố Thanh tức đến phát điên, y vò đầu rồi chạy thẳng lên chỗ Dương Xuân.

Cảm thấy sắp không xong Dương Xuân liền hô cứu mạng.

"Các huynh đệ... giữ đại nhân lại giúp ta..."

Cố Thanh đã tức lắm rồi, sức chạy của y đương nhiên bền hơn bảy tên to con kia, trong chốc lát đã bắt được Dương Xuân.

Y không chần chừ mà kéo Dương Xuân cùng mình lao xuống Vạn An Lầu.

Cố Thanh cười trừ đáp xuống, kéo y chạy ra ngoài, mặc kệ có bảy kẻ dở hơi đang đuổi theo phía sau.

"Thả lão đại ra!"

"Lão đại!"

Y hừ lạnh kéo Dương Xuân chen qua đám đông rồi mất hút.

"Thả ta ra, ngươi muốn làm gì?" Dương Xuân khó chịu vùng vẫy, tuy nhiên không đủ sức.

"Làm gì à? Đương nhiên bắt phu nhân về rồi!" Giữa nơi đông người Cố Thanh lại không ngại mà nói lớn, làm cho Dương Xuân á khẩu.

Dương Xuân ghét bỏ giẫm lên chân y một cái rồi mạnh bạo cho thêm một tát vào mặt hắn nghiến răng quát: "Ai là phu nhân của ngươi? Cái tên điên này ngươi mau về nhà dưỡng bệnh đi, đừng khiến ta tức giận!"

Cố Thanh ôm nửa khuôn mặt sưng đỏ, trong lòng thầm mắng: Ác như vậy, hắn đánh mạnh như thế làm gì không biết, đau chết ta rồi.

"Phu nhân, cho dù ngươi có giận dỗi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên bỏ nhà ra đi như thế chứ! Phu nhân nhìn xem, ta đã tìm ngươi rất lâu đó, khó khăn lắm mới tìm được, ngươi còn không chịu theo ta về?"

Lời nói của Cố Thanh đã thành công thu hút sự chú ý của những người xung quanh, bọn họ tiến gần về phía Dương Xuân bật cười an ủi.

"Dù sao cũng là phu thê với nhau, ta thấy nên theo y về đi!" Một lão già lớn tuổi nói.

"Đúng rồi, mau cùng nhau về nhà đi, phu thê ân ái một đêm ngày sau sẽ càng thân mật, chút chuyện cãi nhau này có đáng là gì, đầu giường cãi cuối giường lành đó thôi!" Lão bà đã dày dặn kinh nghiệm tình trường đương nhiên hiểu rõ, lập tức nêu ra giải pháp.

Dương Xuân nghe đến ân ái thì không khỏi đỏ mặt, giữ thanh thiên bạch nhật như thế này lại nói mấy chuyện giường chiếu, rốt cuộc trong đầu bọn họ nghĩ gì không biết.

Cái gì mà đầu giường cãi cuối giường lành?

Là y phụ bạc trước, nếu không phải Cố Thang tham vinh hoa phú quý thì bọn họ có lẽ thật sự là một cặp phu phu tốt nhất.

Đáng tiếc không phải, cho dù có thể quay ngược thời gian cũng không thể thay đổi được quá khứ ấy, cái quá khứ tối tăm đó, nơi mà trái tim hắn nhiều lần đổ vỡ.

Nát rồi, đều nát cả rồi không thể lành lại được, ngay cả hắn cũng không muốn nó được toàn vẹn, mỗi một ngày đều cười nói vui vẻ chỉ để che đậy cảm xúc đau thương.

Yêu! Yêu vốn không nên có, hắn nên vô cảm hơn mà không phải là lãnh tĩnh, bởi hắn không đủ can đảm để điềm nhiên như không!

"Các người lầm rồi, bọn ta không phải phu thê gì cả, là oan gia mà thôi!"

Cố Thanh lập tức chen ngang: "Thôi mà phu nhân, đừng giận nữa mà, ta xin lỗi, sau này sẽ nghe lời ngươi mà!"

Dương Xuân thật sự muốn phát điên với tên này, hắn cười khẩy nói: "Các vị xem phu quân của ta như thế này có đáng tha thứ hay không? Y mang nữ nhân về nhà, cùng nàng ta ra mắt nhạc phụ đại nhân, hỏi thử nếu là các vị có thể chấp nhận được không?"

Đám người lúc này vừa đồng tình với Cố Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ khinh thường nhìn hắn.

"Hóa ra là một kẻ tệ bạc, như thế này còn muốn bắt cá hai tay?"

"Vậy mà ta lại nghĩ hắn rất đáng thương, nào ngờ là một tên không bằng cầm thú!" Nữ nhân ôm con cũng tức giận mắng chửi.

Trong phút chốc từ kẻ giành chiến thắng đã hóa thành kẻ thua cuộc, Cố Thanh bị chỉ trích không thể níu giữ Dương Xuân.

"Nếu vậy làm phiền mọi người giúp ta giữ hắn lại, ta không muốn quay về nơi đó nữa, nơi đó chính xác là địa ngục!"

Lúc rồi đi Dương Xuân còn cười khinh dùng khẩu hình miệng nói với hắn: Địa ngục này nên dành riêng ngươi!

Sau đó liền chạy mất.

...

Cố Thanh loay hoay một lúc cuối cùng cũng thoát khỏi đám người đó, cứ tưởng chỉ mắng chửi, nào ngờ còn vung nắm đấm nữa, hại y lại ăn vào đấm, ngực đau, bụng đau, đều tại hắn hết đó.

...

Hoàng cung.

"Phụ thân hài nhi nhớ người lắm!" Sở Diên vui vẻ ôm Sở Hoài thật chặt, đến mức làm Sở Hoài ho mấy cái.

"Khụ... khụ, ngốc tử của ta, con đã làm hậu thì nên giữ phép tắc, đừng bỏ quy cũ như thế chứ!"

Mỗi khi Sở Hoài xuất hiện đều sẽ là quy tắc chuẩn mực, làm những người xung quanh ít khi đến gần.

"Phụ thân... con không học được quy tắc, hơn nữa đại thúc đã hứa với con không cần phải học, giả lại con cũng không thích học đâu!"

Sở Hoài ngậm ngùi nhìn nhi tử ngốc ngốc thế này, thật sự lòng đau như cắt.

Mới thoáng đó đã như này rồi, sớm biết trước lúc đó đã mang y cao bay xa chạy không để cho Lý Thiên Thành bắt nhập cung.

Chỉ tiếc trên dưới Sở gia hơn một trăm hai tám mạng người, nếu chỉ một thân già thì đã dám liều mạng.

Dẫu biết Lý Thiên Thành đã thay đổi, không ngăn cấm ông đến thăm nhi tử, cũng cho y làm hậu, nhưng khi nghe những câu nói ngây thơ của y, đã khiến bậc phụ thân này đau khổ.

"Nuôi con lớn chừng này, phụ thân chưa bao giờ thôi ngừng nghỉ cho con những điều tốt đẹp nhất!" Mắt Sở Hoài hơi cay cay, ông ôm Sở Diên bật khóc.

"Phụ thân sai rồi!"

Y nói: "Phụ thân không sai, người sai nên là Diên nhi mà!"

Như mấy ai hiểu, phụ tử bọn họ đều không sai, người sai là ông trời mới phải, nhắm một mắt mở một mắt tùy tiện vạch ra một số phận.

Lúc bấy giờ Lý Thiên Thành đã tới, hắn còn mang theo điểm tâm cho Sở Diên, nhìn thấy phụ tử họ cười nói vui vẻ hắn mới nhận ra, từ đầu nên cho bọn họ gặp nhau sớm hơn.

"Diên Diên ta mang bánh quế hoa cho ngươi nè!"

"Hoàng thượng vạn..."

"Không cần đa lễ, nhạc phụ đại nhân không cần phải hành lễ!"

Sở Hoài hơi sượng khi nghe hắn gọi hai tiếng nhạc phụ, thật sự không nhận nổi mà.

"Đa tạ hoàng thượng ban ơn!"

Lý Thiên Thành cười cười mang đĩa bánh tới, nhìn Sở Diên vui vẻ hắn cũng vui vô cùng.

"Ta vốn không hề thất hứa có phải không?"

Sở Diên gật đầu tán thưởng: "Rất tốt, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi làm tốt như vậy!"

"Vậy có thể xem là khen không?" Hắn nắm tay y nhỏ giọng hỏi.

Sở Diên nhìn nét mặt Sở Hoài hơi trầm lại nói: "Có thể!"

"Vậy ngươi có thể hôn ta một cái không biết?" Lý Thiên Thành được khen lại muốn đòi thưởng, nếu thưởng một nụ hôn thì sẽ tuyệt vời biết mấy.

Sở Diên gật đầu bảo hắn nhắm mắt lại đi, Lý Thiên Thành cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


"Dí sát vào một chút!"


Lý Thiên Thành ngoan ngoãn dí sát vào.


Chát...


"Hừ... nằm mơ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK