Hắn chiếm lấy khoang miệng không để y có cơ hội trở tay, lập tức dùng đầu lưỡi càn quét bên trong.
Mạc Thừa Quân điên cuồng đánh vào lòng ngực hắn, vì cớ gì lại đối xử với y như vậy?
Rõ ràng hắn không nhớ y, vậy tại sao lại muốn thử y?
Mạc Thừa Quân chán ghét cái hôn này, y biết hắn không thật sự có cảm giác với y, hắn chỉ muốn trêu đùa y mà thôi.
"Lý Thừa Húc ngươi buông ta ra!" Mạc Thừa Quân tức giận tát hắn một bạt tay.
Lúc này y thật sự giận dữ, một cái tát ấy thật sự rất mạnh, đến nổi in hằn năm ngón tay trên má hắn.
"Chẳng phải ngươi nói yêu trẫm sao? Bây giờ trẫm thành toàn giúp ngươi, cho ngươi thị tẩm chẳng lẽ ngươi không cần?" Hắn vừa nói vừa nắm lấy vai y, đem y đè xuống.
Mạc Thừa Quân trố mắt nhìn hắn, giống như nhìn một kẻ xa lạ.
Đúng vậy hắn quên y rồi...
Tính cách cũng thay đổi...
Muốn y cùng hắn triền miên y không thể...
Không thể!
Lý trí không cho phép Mạc Thừa Quân thị tẩm.
Hắn bây giờ không phải người mà y muốn, hắn mất trí nhớ rồi, hắn không nhớ y.
Những chuyện trước kia hắn quên rồi, đều quên cả rồi...
"Không được, ngươi không được động vào ta!" Mạc Thừa Quân hoảng sợ lập tức lùi về sau, y càng lùi thì hắn càng tiến, phút chốc đã đẩy vào đường cùng.
"Sợ rồi sao? Chẳng phải ngươi luôn muốn hầu hạ trẫm, bây giờ trẫm ở đây sao ngươi không mau hầu hạ?"
"Không, không phải như vậy ta không có muốn thị tẩm..."
"Mạc Thừa Quân, cái tên này trong trí nhớ của trẫm vốn không hề tồn tại, vì cớ gì luôn muốn xuất hiện trước mặt trẫm?"
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Thừa Quân bỗng đờ người ra.
Y cố gắng xuất hiện trước mặt hắn là vì gì?
Bởi vì y muốn hắn nhớ ra y, nhớ đến trước đó bọn họ đã từng bên nhau thắm thiết biết nhường nào, đã từng vui vẻ biết bao nhiêu.
Nhưng y chỉ muốn hắn nhớ lại, căn bản không phải muốn hắn thô bạo với y.
"Ngươi khóc sao?"
Vì sao lại khóc?
Được hoàng thượng cho thị tẩm đáng ra y nên vui mới phải!
Vì sao lại khóc?
Ấm ức lắm sao?
Thật sự rất khó chịu sao?
Thế nhưng hắn lại rất thích thú, ngược lại càng muốn hành hạ y.
"Mạc Thừa Quân, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đừng khiến trẫm tức giận, bằng không trẫm không biết có thể để ngươi an ổn hay không!
Trẫm cho ngươi thời hạn một năm, trong một năm này nếu ngươi không thể khiến trẫm nhớ đến ngươi, chức vị hoàng hậu này trẫm sẽ thu lại!
Trẫm không muốn để một kẻ xa lạ trong tiềm thức, ngày ngày mang danh hoàng hậu, tự xưng là trân quý của trẫm!"
Hắn bóp cằm y, để y nhìn thẳng hắn.
Trong mắt của Lý Thừa Húc tràn ngập lửa giận.
Hắn ghét, ghét nhất kẻ trái lời hắn!
"Nghe rõ không?". ngôn tình sủng
Mạc Thừa Quân nhìn hắn, giống như muốn nói điều gì, trong ánh mắt mang theo bi thương và tủi hờn.
Ban ngày hắn cùng Tương Nhan dạo chơi, cùng thưởng trà, cùng ngâm thơ, y chỉ có thể đứng nhìn ở phía xa...
Đến đêm muộn hắn lại muốn, lại muốn sỉ vả y, xem y như một vật phẩm tùy ý hắn chà đạp, tận mắt nhìn hắn nói thích Tương Nhan.
Hắn hỏi y yêu ai?
Y nói y yêu hắn!
Hắn hỏi y yêu hắn của hiện tại hay quá khứ?
Y không trả lời, bởi vì y biết quá khứ kia thật sự không thể trở lại, nhưng y vẫn muốn hắn nhớ đến y...
Hoặc là... cho dù không còn yêu cũng nên nói rõ một chút, nói rằng hắn đã không còn muốn y ở cạnh, cho y một bức hưu thư.
Nhưng hiện tại hắn thật sự làm y khiếp sợ.
Một tháng qua lúc nào y cũng sống trong đau khổ.
Y thà rằng người hôm đó bị đâm một đao không phải hắn mà là y, cho dù chết cũng được, chỉ cần không phải đau đớn như hiện tại, ngày ngày nhìn người mình yêu bên cạnh người khác nói cười.
"Hoàng thượng Tiểu Nhan mang canh bổ đến cho người!" Tương Nhan ở ngoài nói vọng vào.
Lý Thừa Húc nghe thế liền đáp: "Vào đi cửa không khóa!"
"Hoàng thượng..." Nhìn thấy Mạc Thừa Quân y phục xốc xếch đang bối rối đeo lại dây đai, lúc này Tương Nhan như mang theo hận ý nhìn y chằm chằm.
Dám câu dẫn hoàng thượng...
Rõ ràng chỉ là một kẻ dư thừa ấy vậy suốt ngày mơ tưởng đến việc Lý Thừa Húc sẽ nhớ lại.
"Nương nương cũng ở đây sao? Tiểu Nhan hồ đồ quá, nếu biết nương nương ở đây Tiểu Nhan sẽ không thất lễ như vậy!"
Mạc Thừa Quân rũ mắt cố nén lửa giận, sau khi chỉnh lại y phục lập tức rời khỏi.
Lúc vừa lướt ngang hắn, y đã không kìm được mà rơi một giọt lệ.
Mạc Thừa Quân không ngoảnh mặt lại, bởi vì y biết một khi y nhìn lại, y nhất định sẽ tức đến chết.
Xem ra sớm muộn gì hắn cũng lập Tương Nhan làm phi, sớm muộn gì cũng chối bỏ lời tuyên thệ trước đây.
Hắn cái gì cũng nhớ, ấy thế chỉ quên y.
Sao có thể chứ?
Hoặc là đã từ lâu rồi hắn đã không còn yêu y!
Nhưng Mạc Thừa Quân không nghĩ đến việc đó, chính là không muốn từ bỏ hy vọng!
Cứ như vậy ngốc nghếch chờ đợi nửa kia quay lại.
Hắn nói cho y thời hạn một năm khiến hắn nhận ra y.
Y đã chuẩn bị kỹ rồi, nếu sau một năm hắn không nhớ lại, vậy thì y sẽ rời khỏi đây...
Y không muốn sống cùng một người không hề mang kí ức về y.
Y không muốn mất hết tôn nghiêm!
Cũng không muốn cầu xin hắn cho y cơ hội!
Nói được phải làm được, nếu sau một năm vẫn vậy, Mạc Thừa Quân y sẽ lập tức mang theo những kí ức kia biến khỏi hoàng cung này.
Lúc trước trong lúc y tuyệt vọng nhất, người mang hy vọng đến là hắn.
Bây giờ lúc y hy vọng nhất, người tướt hết hy vọng của y cũng là hắn.
Lý Thừa Húc là một kẻ bội bạc!
Rõ ràng hắn nói chỉ yêu y kia mà?
Nhưng hắn thay đổi rồi, hắn nói yêu Tương Nhan, thích Tương Nhan!
...
"Hoàng thượng, sao người lại đối xử với nương nương như thế, Tiểu Nhan thật sự không hiểu, nương nương tốt như vậy mà?"
"Tốt sao? Rõ ràng thứ mà y mong muốn chỉ là thân xác này mà thôi!"
Thứ mà y muốn hắn không thể cho được, lại càng không muốn cho!
"Tương Nhan, ngươi yêu trẫm sao?"
"Hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng không nhìn ra tâm ý của Tiểu Nhan sao? Tiểu Nhan đã yêu người từ rất lâu rồi!"
Lý Thừa Húc đưa tay ra sờ lên khuôn mặt mỹ mạo của Tương Nhan.
Thật đẹp, khuôn mặt này thật đẹp, hương trên người cũng rất thơm!
Hắn thích nhất, thích nhất mùi hương này!
Mỗi khi ở cạnh, hắn chỉ muốn ngửi nó thật lâu...
"Nhan nhi, hay là trẫm cho ngươi một danh phận?"
Tương Nhan không giấu được vui sướng, vội hỏi lại: "Hoàng thượng nói thật? Người sẽ cho Tiểu Nhan một danh phận sao?"
"Phải! Nhưng mà ngươi chờ trẫm vài ngày, sau khi thu xếp xong, trẫm sẽ cho ngươi một danh phận thỏa đáng!"
"Nếu vậy Tiểu Nhan vui còn không kịp, hoàng thượng người thật tốt!"
Nhìn Tương Nhan vui như vậy, hắn cũng thấy rất vui.
Hắn ở cạnh Tương Nhan không có nóng giận, ngược lại còn cảm thấy rất thích thú.1
Không giống ở cạnh Mạc Thừa Quân, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, hắn lại lên cơn thịnh nộ.
...
Lúc Mạc Thừa Quân trở về An Hòa cung người đã mệt đến không trụ nổi.
Y vừa bước vào đã nằm lên giường, nhìn trần nhà một lúc cuối cùng lại muốn thiếp đi.
"Phụ thân..." Lý Thừa Nam thấy y đã trở về thì vội đến nắm tay y.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của phụ thân nó liền hoảng lên.
"Phụ thân sắc mặt người tệ quá, má cũng hóp sâu rồi!" Nó buồn bã sờ mặt y, mấy nay Mạc Thừa Quân cứ chạy đến tẩm cung của Lý Thừa Húc, nó muốn nhìn y cũng không kịp nhìn nữa.
"Con lo cho ta sao?" Mạc Thừa Quân chậm rãi hỏi, khóe mắt cong lên, mỉm cười nhìn nó.
Y kéo Thừa Nam lên, ôm nó vào lòng, một cái ôm ấm áp khiến y thôi giá lạnh.
"Từ rày nhớ tránh xa phụ hoàng con, có biết chưa?" Mạc Thừa Quân chậm rãi nói, sắc mặt có hơi khẩn trương.
"Tại sao vậy? Phụ hoàng lại mắng người có phải không? Liệu có phải do phụ thân bảo vệ con, nên phụ hoàng mới mắng người?"
Nó ngây thơ như vậy, càng khiến y đau lòng.
"Phụ hoàng con đang bệnh, vì thế đừng làm phiền... biết không?" Mạc Thừa Quân nói rất nhỏ, y ôm nó vào lòng còn hơi run, hình như là nén khóc.
"Phụ thân khóc đi, đừng cố nhịn nữa..."
Nó thấy y như vậy lòng rất đau, lúc này thật sự rất muốn lớn nhanh một chút, như vậy đã có thể bảo vệ y rồi.
"Phụ thân đâu có khóc?" Mạc Thừa Quân mỉm cười nói.
"Rõ ràng người muốn khóc, vì sao lại cố nhịn chứ? Nếu phụ thân không vui thì nói với con đi, người đừng nhịn, sẽ rất mệt..."
Kìm nén chẳng dễ gì!
Lúc nó bị phạt, mặc dù rất ấm ức nhưng vẫn phải cố nhịn, lúc đó nó tự hỏi tại sao phải nhịn chứ?
Nhưng nó nghĩ ra rồi, nếu nó không nhịn phụ thân sẽ là người chịu thiệt thòi.
Vì thế nó phải nhịn, nhưng rồi lại trốn một góc thút thít cả ngày.
Bởi vì nó ấm ức!
Nhưng Mạc Thừa Quân không giống nó, y đã lớn rồi, y không thể khóc trước mặt trẻ con.
"Phụ thân ôm con ngủ, được không?"
"Được ạ, nhưng mà hãy để Nam Nam ôm người được không?"
"Vì sao chứ?"
"Nam Nam muốn bảo vệ người, muốn bảo vệ phụ thân!"
"Được, vậy con ôm ta đi!"
Mạc Thừa Quân xoay người để Thừa Nam ôm y.
Cái ôm của nó rất khó nhọc, bởi lẽ thân thể của y so với nó lớn hơn gấp hai, gấp ba lần.
Tay nó bé xíu, thân hình lại có chút mũm mĩm, vì thế với thế nào cũng không thể ôm trọn y.
Nó có chút bất lực đành ôm một tay, tay còn lại chạm nhẹ vào mặt y.
"Phụ thân gầy rồi, còn có quầng thâm nữa!"
"Ừ... gầy rồi, là do Nam Nam giành đùi gà của phụ thân đó!"
"Không có mà, Nam Nam ăn rất ít!"
"Vậy à, nhưng không giống con nói chút nào, rõ ràng hôm qua Tiểu Thúy mang đến cả một con gà lớn, chốc lát đã bị con xử sạch rồi!"
"Không có thật mà!" Thừa Nam đỏ mặt cúi đầu.
Thấy y vui như vậy nó cũng có chút vui, thế nhưng con gà đó không phải nó ăn hết, nó chỉ ăn có hai cái đùi lớn mà thôi, còn lại nó không có động.
"Nam Nam sau này có muốn kế vị không?"
"Không muốn, Nam Nam chỉ muốn bảo vệ phụ thân!"
Mạc Thừa Quân cười nói: "Con dùng cách gì để bảo vệ ta?"
Dùng cách gì để khiến y không chịu tổn thương?
Nó còn quá nhỏ...
Nhưng y chỉ có một năm!
Nếu trong một năm hắn vẫn như cũ... quên y thì sau đó y sẽ không thể ở lại!
"Nếu phụ thân xa con, con có buồn không?"
Nghe vậy nó mếu máo ôm y thật chặt.
"Không được, Nam Nam không cho phép phụ thân rời xa con!"
Mạc Thừa Quân buồn bã nói: "Thế nhưng con rất yếu, phụ thân không thể trông cậy vào con được, ai ai cũng muốn ức hiếp phụ thân, con đánh được họ không? Không được! Con đánh không lại, phụ thân cũng đáng không lại..."
Vì thế nếu Mạc Thừa Quân gục ngã, y sẽ rời đi!
"Bây giờ con sẽ cố gắng học võ, chỉ cần có thể bảo vệ phụ thân, con cái gì cũng học!"
Nhưng không kịp rồi, y không thể chờ đến lúc Thừa Nam đủ sức.
Mạc Thừa Quân nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Ngày mai phụ thân sẽ nhờ Tạ Huyền dạy con chút võ, con phải cố gắng học thật chăm chỉ biết không?"
"Biết ạ, con sẽ không để phụ thân thất vọng!"
"Vậy ngủ thôi!"
"Phụ thân... mơ đẹp ạ!"