Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Sau khi Cố Niệm Hề rời đi, Tiếu Bảo Bối vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng của bà, Kiều Trác Phàm hiểu, kể từ sau khi mẹ của Tiếu Bảo Bối ra đi, cô vẫn luôn khao khát có được tình thương của mẹ.

Sự dịu dàng của Cố Niệm Hề, có lẽ khiến cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ từ rất lâu rồi?

Nhìn bộ dạng ngây ngẩn của cô, tim của Kiều Trác Phàm khẽ nhói đau…

“Cục cưng có phải muốn mẹ không?” Tiếu Bảo Bối không thể ngờ được, lúc này Kiều Trác Phàm lại đặt câu hỏi như thế.

Mẹ cô đã ra đi vài chục năm rồi.

Trong vài chục năm này, cô luôn luôn tỏ ra vô cùng kiên cường, bộ dạng không hề cần có mẹ.

Ngay cả cha của cô, cũng đều bị cô lừa gạt như vậy.

Nhưng trên thực tế, nếu như cô thực sự không cần mẹ như vậy, thì cô đã không mắc chứng sợ hãi giam cầm.

Mà Tiếu Bảo Bối càng không ngờ được, cùng lắm mới chỉ hai tháng vậy mà Kiều Trác Phàm lại có thể nhìn thấu cô…

Bị người nhìn thấu nội tâm, Tiếu Bảo Bối cũng không biết phải làm sao.

Nước mắt, không hề báo trước đã chực trào ra.

Nhưng mà nước mắt của Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp lan tràn ra như cỏ dại, thì đột nhiên cô lại nghe thấy Kiều Trác Phàm nói như vậy với cô: “Cục cưng, nếu như em thực sự muốn mẹ, anh không để ý em coi anh thành mẹ của em…”

Lần này, cô vốn đang muốn khóc liền nín khóc mỉm cười.

“Đáng ghét, anh là một người đàn ông làm sao lại trở thành mẹ em được?”

“Tại sao lại không thể trở thành? Nào, đêm nay trở về để mẹ Kiều dỗ con ngủ!” Kiều Trác Phàm lại ghé sát hơn vài phân, hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến cho mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.

“Đây không phải là Kiều thiếu sao?” Vào lúc hai người bọn họ đang chàng chàng thiếp thiếp, thì có một giọng nói chen ngang.

Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cái bụng bia ưỡn ra, rất giống như người phụ nữ mang bầu mười tháng. Ông ta có một một hàm răng trắng không tương xứng, mái tóc thì đen nhánh.

Mà Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy người đàn ông này thì nhướn mày.

“Ông là?” Hiển nhiên Kiều Trác Phàm không biết người này.

“Tôi là chủ tịch của công ty quảng cáo Lai Mễ, thời gian trước tôi và tập đoàn Đế Phàm có chút hợp tác về công việc. Đây là danh thiếp của tôi… “ Người này nhìn không hiểu là Kiều Trác Phàm không vui, lôi danh thiếp của mình ra.

Phía trên, ngoại trừ chức danh là chủ tịch của công ty Lai Mễ, thì còn có chức danh cái gì mà tổng giám đốc kế hoạch, cái gì mà quản lý hiệp hội… Tóm lại, một tấm danh thiếp không còn chỗ trống nào, tất cả đều ghi các chức danh chi chít lên đó.

Có một số người chính là như vậy, có vài đồng tiền liền bắt đầu quảng cáo bản thâm rùm beng lên. Gắn vài cái danh hiệu, liều mạng lấy ra khoe khoang, liền cho rằng mình được nâng lên một đẳng cấp mới.

Mà người trước mắt này, hẳn là thuộc về loại người này.

Nhìn lướt qua Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh của Kiều Trác Phàm được bao bởi một lớp trang phục thật dày, người kia tỏ vẻ khinh thường.

Có lẽ theo ý của ông ta, những người có mặt mũi đều nên mặc những bộ trang phục dạ tiệc xa hoa mới đúng.

Mặc bao thành như vậy, đoán chừng chỉ là tình nhân nhỏ ở bên cạnh của Kiều Trác Phàm.

“Có chuyện gì?”

“Kiều tổng là như thế này, lần trước lúc gặp gỡ không phải tôi đã từng nói với ngài, hy vọng Kiều tổng sẽ sắp xếp cho con gái của tôi vào một chức vụ nào đó? Đúng rồi, hôm nay tôi có đưa con gái của tôi tới cùng!”

Đối lập với sự xa cách của Kiều Trác Phàm, thì chủ tịch béo ú này rất nhiệt tình.

Vừa mới nói xong những lời này, cũng không biết người này lôi kéo từ chỗ nào ra một cô gái mặc bộ quần áo xuyên thấu tới trước mặt của bọn họ.

Người phụ nữ trang điểm rất đậm, đôi mắt nhìn là biết gắn lông mi giả. Đôi mắt như vậy, chớp lên chớp xuống nhìn giống y như búp bê.

“Mau chào hỏi Kiều thiếu đi.” Chủ tịch béo ú chỉ huy.

“Xin chào Kiều thiếu! Em là Vương Liên Liên.” Đều là giọng nữ mềm mãi, giọng nói mới vừa rồi của Cố Niệm Hề thuộc về dạng hồn nhiên trời sinh. Mà bây giờ của vị này lại khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác có đôi chút làm dáng kệch cỡm.

“…” Kiều Trác Phàm giống như không thích sự xuất hiện của hai cha con nhà này, cho dù cô gái kia tự giới thiệu mình xong, anh cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Kỳ thật, người mà Kiều Trác Phàm quan tâm, chỉ có người phụ nữ ở bên cạnh thôi.

Anh đang suy nghĩ, buổi chiều người phụ nữ đưa lễ phục tới, cùng lắm chỉ chạm vào cái cà vạt của anh mà thôi, đã khiến cho cô gái nhỏ này làm ầm ĩ rất lâu, không chịu để cho anh ôm một cái. Nếu một người phụ nữ nữa lại tới, chẳng phải lại làm cho cô xù lông hay sao?

Nhưng hai cha con này thấy hai người không có động tác kế tiếp, còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm bị vướng mắc người phụ nữ dư thừa ở bên cạnh, nên ngại mở miệng.

Lập tức, chủ tịch béo ú có động tác tiếp theo.

Nhân dịp Kiều Trác Phàm còn chưa hoàn hồn, ông ta dùng thân thể đồ sộ của mình đẩy Tiếu Bảo Bối ra.

Lập tức, trước mặt Kiều Trác Phàm chỉ còn lại hai cha con bọn họ.

“Kiều thiếu, ngài xem nên sắp xếp cho Liên Liên nhà chúng tôi chức vụ gì thì tốt đây?” Chủ tịch béo ý cười sáng lạn, bộ dạng giống như sẽ gả con gái đi vậy.

Xem ra, bọn họ muốn nhờ Kiều Trác Phàm sắp xếp chức vị cho con gái trong tập đoàn Đế Phàm là giả, muốn nhân cơ hội này gả con gái cho Kiều Trác Phàm, thành công chen lấn gia nhập vào xã hội thượng lưu mới là thật?

Nhìn người cha này, Tiếu Bảo Bối hơi giận.

Một người cha tốt không làm, tại sao ông ta lại muốn bán con gái để cầu vinh như vậy? So với Tiếu Đằng, đúng là không đủ tư cách để làm cha.

Nhìn người đàn ông trung niên tai to mặt lớn này, Tiếu Bảo Bối lộ vẻ mặt không vui.

Cô mới là vợ của Kiều Trác Phàm, bán con gái cầu vinh cũng không tới mức làm ngay ở trước mặt vợ của anh chứ?

Tiếu Bảo Bối vốn còn ôm một tia hy vọng. Dù sao thì không có mấy người sẽ vui vẻ khi bị ép buộc đưa cho người đàn ông xa lạ. Cho nên giờ phút này Tiếu Bảo Bối nhìn về phía cô gái gọi là Liên Liên kia, hy vọng sẽ nhìn thấy cô ta từ chối.

Ai biết đâu vừa ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Bảo Bối mới phát hiện, đôi mắt của người phụ nữ này nhìn Kiều Trác Phàm rõ ràng đã hiện lên hình trái tim. Một bộ dạng hận không thể trực tiếp nhào lên ôm ấp Kiều Trác Phàm!

Mẹ kiếp!

Thật sự không biết ngượng!

Tiếu Bảo Bối thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, đáp án này cũng không nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì Kiều Trác Phàm xuất sắc như vậy, còn trẻ tuổi đã là một nhà kinh doanh lớn không nói, ngoại hình cũng đứng số một số hai.

Đối với những người luôn ra sức muốn chen vào xã hội thượng lưu, tưởng là chỉ có thể gả cho những người đàn ông béo ú, thì đúng là một kết cục không thể tốt hơn.

Nhưng…

Chẳng lẽ vì hai người này, mà Tiếu Bảo Bối cô phải trơ mắt nhìn Kiều Trác Phàm bị người khác chiếm hữu?

Không!

Cũng không phải là chiếm hữu.

Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy, nhìn cảnh tượng vị chủ tịch béo ú kia đang dốc hết sức lực tác hợp, khiến cho đôi nam nữ trẻ tuổi này ở cùng một chỗ, cô cực kỳ không vừa mắt.

Trong lòng nghẹn một hơi, nửa vời, cực kỳ khó chịu. Nhu cầu cấp bách cần tìm một chỗ để phát tiết một cái.

Nhưng giờ phút này, Tiếu Bảo Bối lại bị một cảm giác phức tạp quấy nhiễu, căn bản không hề nghĩ tới vì sao lúc cô và Quý Xuyên ở cùng một chỗ, nhiều lần cô đã nhìn thấy Quý Xuyên và Tiếu Huyên có những hành động thân mật quá đáng, cô lại chưa từng có cảm giác phẫn nộ mạnh mẽ như lúc này.

“Kiều thiếu, em thấy ở đây có rất nhiều người, có muốn kiếm một chỗ thật tốt để chúng ta tán gẫu không, nhân tiện hai bên hiểu biết lẫn nhau?” Liên Liên còn đang nói thì bước chân đã nhẹ nhàng bước từng bước ghé sát vào bên người của Kiều Trác Phàm.

Tư thế kia, khiến cho Tiếu Bảo Bối hiểu rõ cái gì gọi là hai bên hiểu biết lẫn nhau, chẳng qua là muốn tìm một phòng khách sạn, cởi hết quần áo của hai bên, trần truồng gặp nhau mà thôi!

Một giây kia, Tiếu Bảo Bối không kiềm chế được nữa.

“Kiều Trác Phàm, anh tới đây cho em!”

Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, giọng nói của cô kéo dài cao vút.

Nhất là những người ở gần đó, giờ phút này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô. Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng không cần biết nhiều như vậy.

Chỉ cần nghĩ tới Kiều Trác Phàm và người phụ nữ kia trần truồng gặp nhau, cô liền không chịu được!

Kiều Trác Phàm bận rộn ứng phó với sự quấn quít của hai cha con này, rõ ràng đã bị tiếng hét của Tiếu Bảo Bối hù dọa.

Giờ phút này, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn qua Tiếu Bảo Bối, trong mắt rõ ràng còn mang theo sự kinh ngạc.

“Còn không mau tới! Nếu không tới, em sẽ tức giận đó!” Cô tức giận giậm chân một cái thật mạnh, bộ dạng đáng yêu như vậy khiến cho Kiều Trác Phàm hận không thể mang cô nhét vào trong xương của mình.

Nhưng anh vừa nhấc chân lên, hai cha con nhà kia vừa rồi còn xum xoe trước mặt anh liền bất mãn.

Cô gái này vốn bị bọn họ cưỡng chế rời đi, vậy Kiều Trác Phàm liền giống như vật trong túi của bọn họ.

Dường như bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều tiền mặt đang vẫy vẫy đôi cánh nhào về phía bọn họ.

Ai ngờ đâu người phụ nữ này lại đánh trở lại.

Trơ mắt nhìn người đàn ông này bị người khác cướp đi, không phải là phong cách của bọn họ.

Chủ tịch béo ú mở miệng trước: “Cô bé, không thấy người lớn đang nói chuyện phiếm sao? Tự mình chơi ở bên cạnh đi!”

Mà Liên Liên thấy cha của cô ta đã mở miệng nói như vậy, thì vội vàng nói một câu phụ họa: “Không hiểu chuyện như vậy, sau này ai cưới cô về người đó thật xúi quẩy!”

Vừa dứt lời, cô ta liền xoay người muốn giả vờ ngã, thuận tiện cả người bổ nhào lên người của Kiều Trác Phàm.

Ai ngờ, Kiều Trác Phàm giống như có thêm một đôi mắt vậy, lúc cô ta sắp ngả người về phía anh, thì anh bước lên phía trước hai bước.

Người phụ nữ kia vốn muốn dựa vào, trong nháy mắt bị vồ hụt.

Mà cả người cô ta hôm nay đi đôi giày cao gót mười phân. Nghiêng người một cái, cả cơ thể liền mất thăng bằng. Vốn là định giả vờ ngã, trong nháy mắt trở thành ngã thật.

Hơn nữa cú ngã này cũng không hề nhẹ, nhìn cô ta quỳ rạp dưới đất không động đậy là biết rồi.

Chủ tịch béo ú không ngờ con gái lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy.

Ông ta vội vàng chạy lại đỡ cô ta dậy.

Nhưng mà, cô con gái ở trong lòng ông ta cũng không có địa vị quan trọng bằng tiền tài. Nhìn mà xem, sau khi ông ta kéo con gái của ông ta đứng dậy, thì ngay cả một ánh mắt ông ta cũng không nhìn tới, liền vội vã đi về phía Kiều Trác Phàm, giống như vội vàng muốn giải thích gì đó.

“Kiều thiếu…”

“Đủ rồi!” Ngay lúc chủ tịch béo ú kia lại đỡ con gái bảo bối của ông ta đứng dậy, Kiều Trác Phàm đã hừ lạnh một câu, khiến cho ông ta phải dừng bước chân lại.

Bởi vì ông ta cũng nhìn ra, giờ phút này sắc mặt của Kiều Trác Phàm không tốt.

“Kiều thiếu, ngài bị làm sao vậy?” Theo lý mà nói từ nãy tới giờ, tâm tình của Kiều thiếu dường như không tệ lắm. Ít nhất cũng không giống như những lời đồn đãi ngoài kia, nói trở mặt liền trở mặt.

Chính vì điểm này, hai cha con bọn họ mới cho rằng, Kiều Trác Phàm là miếng thịt trên thớt của bọn họ.

Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ chớp mắt một cái, Kiều Trác Phàm liền thay đổi sắc mặt.

Trước mắt, ánh mắt của anh nhìn bọn họ, đen như mực. Loại màu sắc này, giống như sắp nổi lên gió tanh mưa máu gì đó vậy.

“Cục cưng, lại đây!” Kiều Trác Phàm giống như không nhìn thấy bọn họ đang nớm nớp lo sợ vậy. Quay người lại, anh liền ngoắc với Tiếu Bảo Bối.

Nhưng Tiếu Bảo Bối tức giận, quay mặt không để ý tới!

Hừ hừ…

Anh kêu một tiếng, cô nhất định phải lon ton chạy lại, ngoe nguẩy vẫy đuôi với anh?

Cô không phải là chó đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK