Editor: Đại gia mì hảo hảo
Nói cho cùng thì tất cả bọn họ đều là người đặt lợi ích lên trên hết!
Làm ầm ĩ lên với Tiếu Vi, chẳng phải bọn họ cũng muốn thừa dịp này, thu Tiếu thị vào tay của mình sao.
Nhưng nhóm người này, ngay tại thời điểm mấu chốt lại mang Tiếu Huyên ra làm con tốt thí mạng, chẳng qua là bọn họ cảm thấy Tiếu Huyên cô không còn giá trị lợi dụng nữa mà thôi!
Tiếu Vi tạm thời vì chuyện thu mua cổ phiếu mà bị mất đi lý trí, nhưng Tiếu Huyên thì không.
Nghe xong những lời đó, cô ta ngay cả trả lời cũng không, trực tiếp xoay người rời đi.
Thấy như vậy, Tiếu Vi chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ lẩm bẩm: “Đứa bé này tính khí thật sự càng ngày càng tệ rồi !”
Vốn giống như đang suy nghĩ về vấn đề này, tầm mắt của Tiếu Vi lại rơi vào máy vi tính.
Phát hiện giá cổ phiếu của Tiếu thị trên màn hình máy tính dao động, Tiếu Vi rất vui mừng.
“Ai nha, lại hạ rồi! Xem ra, mình còn phải vay thêm một khoản tiền nữa mới được!”
Lúc nói đến đây, Tiếu Vi cũng cảm thấy lúng túng.
Trong khoảng thời gian này, vì muốn thu mua nhiều cổ phiếu một chút nên bà ta hao tốn không ít tiền.
Về cơ bản thì tài sản và các khu bất động sản đều đã bị bà ta cầm cố trong ngân hàng.
Hơn nữa, bà ta còn vay một khoản tiền từ người đàn ông kia.
Dĩ nhiên, người ta sẽ không vô duyên vô cớ dâng tiền cho bà ta.
Bà ta và người đàn ông kia đã giao ước rồi, sau khi chuyện thành công thì phải để cho ông ta làm tổng giám đốc giao tiếp bên ngoài còn bà ta thì lui về sau màn chỉ đạo.
Hiện tại giá cổ phiếu giảm xuống mức này, muốn đạt được mục tiêu cũng không phải là không thể.
Nhưng bây giờ trong tay lại không đủ tiền.
Chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?
Nghĩ tới đây, Tiếu Vi lại gọi điện thoại cho người đàn ông kia.
Nhưng mà người đàn ông kia nói cho bà ta biết vốn lưu động của anh ta đều đã lấy ra hết, hiện tại đã không còn.
Cho nên, người đàn ông kia gửi cho Tiếu Vi một số điện thoại cho vay lãi suất cao!
Cầm số điện thoại trên tay, Tiếu Vi lâm vào khó xử.
Trên ti vi có nói bởi vì vay tiền chịu lãi suất cao lại chậm chạp không trả thì sẽ bị lãi suất cao đến mức ép phải nhảy lầu, tình tiết này phim truyền hình nào cũng có.
Như vậy đủ để thấy rằng, vay nặng lãi lợi tức cao đến mức nào.
Nếu chấp nhận vay nặng lãi, đến lúc đó bà ta không trả được thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Tiếu Vi lại có chút khổ sở nhìn màn hình máy tính một cái.
Bà ta vừa rối rắm vừa nghĩ nếu nắm chắc điểm mấu chốt thời gian, lại thấy giá cổ phiếu của Tiếu thị rớt thêm vài điểm nữa khiến bà ta nhịn không được mà có chút động lòng. . .
Cũng đúng!
Nếu bà ta mượn được tiền, đến lúc đó nhất định Tiếu thị sẽ là của bà ta.
Đến lúc đó, bà ta còn cần lo lắng không trả nổi tiền lãi hay sao?
Nghĩ tới đây, mặt Tiếu Vi trưng ra nụ cười quỷ dị, cầm điện thoại di động lên. . .
Mà bà ta không hề biết, Tiếu Huyên vốn bởi vì lời khuyên của bà ta mà tức giận bỏ đi, vừa đúng lúc trở về.
Không nghĩ tới cô ta vừa vào cửa đã bắt gặp đúng lúc Tiếu Vi đang gọi điện thoại để vay nặng lãi. . .
– – đường phân cách – –
Ngay thời điểm mẹ con Tiếu Vi vì chuyện thu mua cổ phiếu nhỏ lẻ của Tiếu Thị mà sinh khoảng cách, thì Kiều Trác Phàm đang bận đi cùng Tiếu Bảo Bối lần đầu đến bệnh viện khám thai.
“Kiều Trác Phàm, thả lỏng một chút! Kiểm tra không cần phải căng thẳng như vậy, kiểm tra một chút thôi mà! Anh làm như em sắp sinh không bằng. . .”
Trên đường tới đây, rốt cuộc Tiếu Bảo Bối không chịu nổi bầu không khí căng thẳng trong xe lúc này mà mở miệng nói.
Mà Kiều Trác Phàm bị điểm danh, chỉ lúng túng kéo kéo mớ tóc trước trán mình. . .
Được rồi, nếu có thể không khẩn trương thì Kiều Trác Phàm hắn cũng không muốn khẩn trương đến như vậy có được hay không?
Nhưng hôm qua nghe Kiều Trì nói phải đưa Tiếu Bảo Bối đi khám thai, Kiều Trác Phàm như nhận được thánh chỉ, cả người bắt đầu căng thẳng.
Mà trên đường từ nhà đến bệnh viện, không biết Kiều Trác Phàm đã bố trí bao nhiêu vệ sĩ quanh xe của họ?
Số lượng cụ thể, Tiếu Bảo Bối cũng không rõ.
Cô chỉ biết quanh chiếc xe Hummer mạ vàng hoàn hảo của bọn họ đều là các dòng xe nổi tiếng.
Mà những chiếc xe ấy chạy bọc xung quanh chiếc Hummer mạ vàng của họ, thậm chí không chừa lại một khe hở nào. So với thời điểm lãnh đạo quốc gia tham gia hội nghị trọng điểm còn long trọng và thần bí hơn nhiều.
Mà điều khiến Tiếu Bảo Bối không chịu nổi nhất là Kiều Trác Phàm ngồi ngay bên cạnh lúc này.
Trên đường tới bệnh viện, Kiều Trác Phàm luôn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối và không ngừng dặn dò những việc cần chú ý khi khám thai.
Mà những thứ này tối qua không biết anh đã lải nhải không biết bao nhiều lần.
Cuối cùng, vì không chịu nổi Kiều Trác Phàm lải nhải như vậy, Tiếu Bảo Bối rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Anh đây là vì muốn tốt cho em. . . Đúng rồi A Vĩ, nước ấm mang theo chưa?” Kiều Trác Phàm bị Tiếu Bảo Bối ghét bỏ, muốn che giấu sự bối rối của mình, liền quay sang hỏi A Vĩ đang lái xe.
Nhưng không lấy được đáp án mà chỉ A Vĩ bật cười.
“Tôi nói này Kiều Thiếu, ngài không cần phải lo lắng như vậy. Đến lúc đó, Kiều Trì sẽ đi theo, những điều ngài lo lắng hơi dư thừa!”
Nhưng A Vĩ nói xong lời này mới ý thức rằng, xong rồi!
Có vài chuyện, Tiếu Bảo Bối có thể ghét bỏ Kiều Trác Phàm, vì cô nói gì thì Kiều Trác Phàm cũng không dám không cần cô.
Nhưng A Vĩ anh thì khác.
Đây chính là điển hình cho câu trọng sắc khinh bạn!
“A Vĩ, hình như gần đây anh mập lên đúng không?” Lúc A Vĩ lén nhìn gương mặt âm trầm phía sau, đang rối rắm không biết Kiều thiếu sẽ trừng phạt mình như thế nào thì lại nghe anh hỏi như thế .
“A, hình như có một chút!” A Vĩ nói.
Hết cách rồi, gần đây làm việc bên cạnh Tiếu Bảo Bối, phúc lợi thật sự là quá tốt.
Tiếu Bảo Bối có thói quen ăn đồ ăn vặt, cho nên mỗi ngày trước khi đi Kiều Trác Phàm đều chuẩn bị vài thứ.
Chỉ là, thức ăn dành cho Tiếu Bảo Bối, đều là thứ tươi mới nhất.
Mà một khi Tiếu Bảo Bối không ăn, người ăn sẽ biến thành A Vĩ .
Về phần mẹ con Tiếu Huyên, gần đây đầu tắt mặt tối không có thời gian đến làm phiền.
Bởi vậy, vận động thì thiếu mà thức ăn lại có thừa, tự nhiên A Vĩ có dấu hiệu béo lên từng ngày.
Trong việc này, A Vĩ rất dũng cảm thừa nhận.
Bởi vì anh cảm thấy bản thân là một vị quan lớn, cho dù béo lên một chút cũng không tính là mất mặt.
Nhưng nếu A Vĩ biết lời này của Kiều Trác Phàm còn ẩn chứa mục đích khác thì có chết anh cũng không thừa nhận.
“Anh đang kiêm chức vụ mà béo lên như vậy cũng không tiện! Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày sau khi tan sở hãy tới phòng huấn luyện với tôi, thừa dịp này chúng ta phải rèn luyện tốt một chút. . .”
Nghe xong Kiều Trác Phàm nói những lời này, A Vĩ suýt rơi nước mắt.
Cùng Kiều Trác Phàm luyện tập đó nha!
Ở trước mặt anh, người xếp vị trí số một trong bang cũng chỉ có thể chịu bị đánh.
Thay vì nói là hai người cùng luyện tập, chẳng bằng nói là làm bao cát cho Kiều Trác Phàm còn nghe được.
“Kiều thiếu, tôi không muốn giảm cân. . .” A Vĩ vô cùng uyển chuyển muốn cự tuyệt cái đề nghị không hề tốt đẹp này.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại tà ác nói: “Không được, nhìn thân hình béo núc ních của anh, tôi cảm thấy thật chướng mắt . . .”
Lời này nói ra khiến A Vĩ cũng biết mình không có chỗ nào để phản bác.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra A Vĩ cảm thấy ăn quá nhiều thịt là có lỗi. . .
Chỉ một lát sau, đội ngũ hoành tráng của bọn họ cuối cùng tới bệnh viện.
Sau khi Tiếu Bảo Bối xuống xe, Kiều Trác Phàm ở bên trái ôm cả người cô vào ngực, bên phải là gương mặt khổ qua đắng nghét của A Vĩ.
Mà quanh bọn họ xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc tây trang màu đen, nhìn là biết đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Sau đó, đoàn người hùng dũng tiến về phía khoa phụ sản. . .
“Oa, đây là đang đóng phim sao?”
“Hình như vậy. . .”
Khi bọn họ đi vào bệnh viện, không ít người ngạc nhiên lên tiếng.
Nhưng mà đối với chuyện này, Tiếu Bảo Bối cũng có thể hiểu được.
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ bày ra nhiều người như vậy lại còn thanh thế cuồn cuộn tới bệnh viện chỉ vì khám thai?
Thật sự là cuộc đời như trong phim!
“Người thân chờ ở bên ngoài!”
Trên đường đi, Kiều Trác Phàm cũng theo sát bên cạnh Tiếu Bảo Bối.
Nhưng cuối cùng đến lúc kiểm tra, Kiều Trì lại nói một câu như vậy.
Cái này thì sao mà Kiều Trác Phàm đồng ý được?
Ý định của anh chính là ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối lúc khám thai, theo dõi quá trình kia từ đầu tới cuối.
Bây giờ khi kiểm tra lại đẩy anh ở ngoài, như thế sao gọi là cùng đồng hành với Tiếu Bảo Bối từ đầu đến cuối được?
Cho nên Kiều Trác Phàm vốn không đặt lời của Kiều Trì vào lòng.
Anh hăng hái đỡ eo Tiếu Bảo Bối, sau đó nghênh ngang định đi vào bên trong.
“Người thân ở bên ngoài, có nghe thấy hay không?” Một bác sĩ khác chứng kiến một màn này, còn tưởng rằng vừa rồi Kiều Trác Phàm không nghe thấy lời nói của Kiều Trì, không nhịn được lại nhắc nhở lần nữa.
Ai mà biết, Kiều Trác Phàm lại nói: “Tôi là cha đứa bé. . .”