Editor: Táo đỏ phố núi
Kiều Trác Phàm vốn còn đang lo lắng cho cô, còn có suy nghĩ có nên kêu người ở phòng quan sát điều tra xem ngày hôm nay cô đã gặp chuyện gì không.
Nhưng mà không đợi cho anh đem ý tưởng đó biến thành hành động thực tế, thì Tiếu Bảo Bối đã khôi phục lại bộ dạng vui cười hớn hở như ngày thường rồi.
Lúc này, cuối cùng sự lo lắng kia của anh đã được trút bỏ rồi.
Nhưng mà vui vẻ hơn rồi, Kiều Trác Phàm lại càng hiếu kỳ chuyện gì khiến cho cục cưng nhà anh lại vui vẻ như vậy!
Chẳng qua là Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm hỏi như vậy, thì lại có chút né tránh. d,0dylq.d.
Vốn đang định thổi phồng ‘công lao vĩ đại’ ngày hôm nay của mình đối với Nhạc Dương, nhưng mà khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang đi lại gần, cô vội vàng nói vào điện thoại với Nhạc Dương: “Nhạc Dương, ngày mai mình sẽ gọi điện thoại lại cho cậu nhé!”
Nói xong lời này, Tiếu Bảo Bối liền cúp điện thoại ngay lập tức.
“Tiếu Bảo Bối?” Nhạc Dương vốn đang định nói cái gì đó với Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà cô lại không ngờ được Tiếu Bảo Bối đột nhiên lại cúp điện thoại.
“Con bé xấu xa này, tại sao lại làm ra bộ dạng giống như tên trộm vậy chứ!” Sau khi Nhạc Dương phát hiện ra điện thoại đã bị cúp rồi thì lẩm bẩm.
Mặc dù chuyện xảy ra ngày hôm nay không khiến cho Tiếu Bảo Bối bị tổn thương gì, nhưng mà Nhạc Dương cảm thấy có một số việc không thể coi như chưa từng xảy ra được.
Có lẽ cô nên nhắc nhở Kiều Trác Phàm một chút…
– – Đường phân cách – –
“Cục cưng, có phải em đã làm chuyện gì trái với lương tâm ở sau lưng anh hay không?” Kiều Trác Phàm cầm lấy văn kiện ngồi ở bên trái giường.
Mà bên người anh, Tiếu Bảo Bối vẫn ôm cái chiếc gối ôm Lại Dương Dương xấu xí của cô, vẫn lặng lẽ nhìn anh.
Hai cái tay của cô thì liên tục túm lên Lại Dương Dương, bộ dạng giống như đang rất phiền não.
Kiều Trác Phàm đoán chắc cô đang có tâm sự!
“Không có… Người ta đâu có làm chuyện gì trái lương tâm ở sau lưng anh đâu!” Trên thực tế, Tiếu Bảo Bối thật sự có chuyện lừa dối Kiều Trác Phàm, nhưng mà cũng không tính là chuyện trái với lương tâm, dù sao thì Phạm Manh Manh muốn đẩy cô, cho nên mới dẫn tới chuyện bản thân cô ta bị ngã xuống cầu thang. d,0dylq.d.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xúc Tác Hoàn Hảo
2. Hạnh Phúc Nào Cho Em
3. Không Nói Tôi Yêu Cậu
4. Lão Đại Phải Lòng Thỏ Con
=====================================
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn không nắm được là Phạm Manh Manh có vị trí như thế nào ở trong suy nghĩ của Kiều Trác Phàm, và lại càng có lo lắng hơn đó là nếu như Kiều Trác Phàm biết được Phạm Manh Manh bị ngã xuống cầu thang thì anh có tức giận hay không.
Cô có thể khẳng định, Phạm Manh Manh không dám chủ động đem chuyện này nói cho Kiều Trác Phàm, dù sao thì chính bản thân cô ta muốn hại Tiếu Bảo Bối cô, cho nên mới dẫn tới bi kịch này. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại lo lắng, vừa rồi cô và Nhạc Dương nói chuyện này, không biết là Kiều Trác Phàm đi từ bên ngoài vào thì đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng mà cô lại không dám hỏi thẳng Kiều Trác Phàm, nếu không thì so với chuyện không đánh đã khai không có gì khác nhau cả.
“Thực sự không có gì…” Tiếu Bảo Bối vừa mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện Kiều Trác Phàm đang nhìn cô, lần này lại khiến cô chột dạ.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, ôm cái gối ôm chặt vào trong lòng.
Mà Kiều Trác Phàm nhìn thấy màn này, dứt khoát ném tập văn kiện ở trên tay xuống, trực tiếp ôm Tiếu Bảo Bối ngồi lên trên đùi của mình.
“Cục cưng, có chuyện gì thì cứ nói ra đi! d,0dylq.d. Giấu ở trong lòng, sẽ rất khó chịu không tốt đâu!”
“…” Tiếu Bảo Bối không trả lời, chỉ là ngây người nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm một hồi lâu, cuối cùng ấp úng nói: “Kiều Trác Phàm, em muốn xem giấy đăng ký kết hôn của chúng ta…”
Được rồi, Tiếu Bảo Bối luôn luôn thuộc trường phái hành động.
Vừa rồi mới thảo luận tới chuyện giấy đăng ký kết hôn với Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối liền quyết định giấu thứ này đi!
Lúc này cô đã bắt đầu chuyển sang hành động.
“Tại sao đột nhiên lại muốn xem giấy đăng ký kết hôn?” Dường như Kiều Trác Phàm không ngờ tới Tiếu Bảo Bối không hề nói gì, mà chỉ muốn xem tờ giấy đăng ký kết hôn.
Phải biết là từ sau khi kết hôn thì Tiếu Bảo Bối không hề quan tâm tới tờ giấy này. Cho nên tờ giấy này vẫn luôn được anh cất giữ.
Đưa cho cô xem cũng không có vấn đề gì, Kiều Trác Phàm chỉ lo lắng cô nhóc này ngốc nghếch, lại đem tờ giấy này quăng đi mất thôi.
Tờ giấy này đối với Kiều Trác Phàm lúc này mà nói, đã không còn có ý nghĩa gì. Dù sao thì bây giờ anh đã là chồng của Tiếu Bảo Bối, bất kể trên danh nghĩa hay là trên thực tế. d,0dylq.d.
Nhưng mà tại sao cô nhóc này lại muốn xem thứ này chứ?
“Chỉ là đột nhiên muốn xem một chút thôi, anh mau đi lấy lại đây cho em xem!” Tiếu Bảo Bối sợ Kiều Trác Phàm không đồng ý với cô, cho nên dứt khoát ném gối ôm qua một bên, đôi tay bé nhỏ trực tiếp vòng lên trên cổ của Kiều Trác Phàm, rồi làm nũng với Kiều Trác Phàm.
Đừng nói, một chiêu này đúng là rất hiệu quả.
Một cô nhóc như vậy, từ trước tới giờ Kiều Trác Phàm chỉ hận không chiếm đoạt được người của cô. Thật vất vả mới lừa gạt cô tới bên cạnh mình, anh đương nhiên cưng chiều cô lên tận trời. Cho dù cô muốn cái gì đi nữa, Kiều Trác Phàm sẽ chấp nhận vô điều kiện. Chứ đừng nói chi là bây giờ cô lại đang làm nũng.
Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ xong, Kiều Trác Phàm nói: “Hôn anh một cái, anh sẽ đi lấy cho em xem!”
DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn “Anh không thể lừa em đâu đấy!” Tiếu Bảo Bối chu mỏ lên, vẻ mặt không tin tưởng.
“Em nói xem anh đã lừa em khi nào chưa?” Kiều Trác Phàm hỏi ngược lại.
Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu, suy nghĩ một lượt thật kỹ, hình như Kiều Trác Phàm không hề áp dụng mánh khóe lừa bịp cô, liền lắc lắc cái đầu của mình.
Mà Kiều Trác Phàm lúc này lại chủ động đưa gò má của mình tới, ý bảo: Hôn nhanh lên, hôn một cái thì sẽ được!
Do dự một lúc, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng dán cái miệng nhỏ của mình lên gò má của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm rõ ràng có chút chơi xấu. Vào lúc môi của Tiếu Bảo Bối sắp chặm vào gò má của anh, thì anh lại vội vàng quay đầu, chạm vào cái miệng nhỏ của cô, hung hăng hôn một cái.
Hôn cho tới khi khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên, Kiều Trác Phàm vẫn chưa thỏa mãn buông cô ra.
“Kiều Trác Phàm, anh chơi xấu!” Tiếu Bảo Bối phục hồi tinh thần lại, che cái miệng bị hôn tới biến sắc của mình khẽ lẩm bẩm. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
“Anh chơi xấu khi nào? Không phải là anh đang định đi lấy giấy hôn thú cho em xem hay sao!” Kiều Trác Phàm nói, quả thật là đứng dậy.
Mà Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều Trác Phàm đứng dậy, thì cũng cảm thấy anh đúng là nói được làm được.
Nhưng mà dường như cô đã quên mất rằng, mới vừa rồi cô chỉ đồng ý hôn lên gò má của Kiều Trác Phàm, nhưng mà lại bị người đàn ông này lừa gạt hôn lên cái miệng nhỏ.
“Kiều Trác Phàm, bình thường những thứ quan trọng anh để ở đâu?” Tiếu Bảo Bối mơ hồ thấy Kiều Trác Phàm đứng dậy, thì cũng ôm Lại Dương Dương đi theo phía sau.
“Két sắt!” Dienx dandf Kê quyu dong. Kiều Trác Phàm không chút suy nghĩ trả lời.
Mà đúng lúc này, Kiều Trác Phàm ngồi xổm ở trước két sắt trong phòng ngủ của bọn họ.
Thực ra thì từ khi bọn họ chuyển tới căn phòng này thì nó đã có ở đây rồi.
Nhưng mà nó được đặt âm tường, Tiếu Bảo Bối lại không biết mật mã mở, cho nên cũng chưa từng xem kỹ càng.
Lúc này thấy Kiều Trác Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh két sắt, cô cũng tò mò nửa ngồi xổm xuống theo.
Một đôi mắt to tròn, liên tục nhìn chằm chằm vào động tác của Kiều Trác Phàm, không hề chớp mắt, giống như là chỉ sợ mình chớp mắt thì sẽ bỏ lỡ cái gì đó!
“…” Kiều Trác Phàm phát hiện thấy cô đang nhìn, cũng không hề che giấu gì. Thậm chí anh còn chậm rãi nhập mật mã ngay trước mặt của Tiếu Bảo Bối. Đợi tới khi két sắt kêu cạch một tiếng, liền mở cửa ra.
Tiếu Bảo Bối vội vàng ngó cái đầu của mình tới phía trước, muốn nhìn xem trong két sắt của Kiều Trác Phàm rốt cục có những thứ quý giá như thế nào.
Nhưng mà ngoài dự tính của cô, trong két sắt của Kiều Trác Phàm, lại chỉ có hai tờ giấy màu đỏ nằm trong đó.
Mà ngay trước mặt của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm cầm lấy 2 tờ giấy màu đỏ kia ra giơ trước mặt của hai người.
“Kiều Trác Phàm, vì sao…” Dienx dandf Kê quyu dong. Vì sao anh nói là anh sẽ đem những thứ quan trọng nhất để ở trong két sắt, nhưng mà trong két sắt này của anh, lại chỉ có hai tờ giấy đăng ký kết hôn của chúng ta…
Hết chương 114.