Editor: VinJR
“Anh nói, đêm nay Bảo Bối cũng tới sao?” Vào đêm, Tiếu Vi -Mẹ của Tiếu Huyên mặc một bộ lễ phục màu kim sa. Bộ lễ phục dưới ánh đèn nên chiếu lấp lánh. Tóc buộc cao, làm cho chiếc cổ trắng nõn lộ ra, giống như nữ vương cao quý.
“Đúng vậy tiểu Vi, buổi tối nó sẽ đến đây.” Có thể thấy Tiếu Đằng không muốn nói chuyện nhiều với người này.
Sau khi nói vài câu, ông liền rời đi, đến trò chuyện với những người khác.
Mà Tiếu Vi nhìn ông rời đi, nét vui vẻ trên khóe môi liền biến mất như chưa từng tồn tại.
Tiếu Đằng, rất nhanh ông sẽ mất tất cả. Một đứa con nuôi của nhà họ Tiếu được quyền thừa kế của Tiếu thị, ông cho rằng ông có thể ngồi vững vị trí này sao?
Rất nhanh, tôi sẽ làm cho ông chỉ còn hai bàn tay trắng.
Mặc kệ ông có cái gì, tôi cũng sẽ đoạt lấy.
“Mẹ, mẹ xem xem con dẫn ai đến này?” Giọng nói của Tiếu Huyên truyền đến. Làm Tiếu Vi thu hồi lãnh ý lại, nhìn về phía người đang đi đến.
“Bác gái.” Quý Xuyên xuất hiện, làm Tiếu Vi vui vẻ càng đậm hơn.
“Lúc này còn gọi bác gái sao? Con và Huyên Huyên cũng đăng ký kết hôn rồi, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?”
Hiển nhiên Quý Xuyên không nghĩ tới Tiếu Vi sẽ nói chuyện với hắn như vậy, trong ấn tượng của anh người đàn bà này đối đãi với người khác luôn là ôn hoà.
Tiếu Huyên hiển nhiên cũng nhìn ra được hắn khác thường, sau lưng lặng lẽ vỗ mu bàn tay hắn một cái, để hắn phục hồi tinh thần lại: “Mẹ.” Xưng hô không lưu loát, truyền ra từ trong miệng hắn ta.
Nghe như vậy, Tiếu Vi liền khoa trương đáp lại: “Chao ôi, thật ngoan.”
Đột nhiên Tiếu Vi nâng cao âm điệu, làm toàn bộ người đến dự tiệc đều nhìn về phía bọn họ. Rõ ràng, chính là bà đang nói cho bọn họ biết, con rể mà Tiếu Đằng đã từng chọn, bây giờ biến thành của Tiếu Vi bà.
Ngay cả con rể, bà cũng có thể giành được từ tay của Tiếu Đằng, vậy còn có cái gì không đoạt được nữa?
Rất nhanh, ngay cả công ty mà ông ta đang cầm quyền, Tiếu Vi cũng sẽ đích thân tiếp quản.
“Được rồi, hai đứa ngồi trước đi, nếu đói tìm chút đồ ăn. Ta đi xem một chút, còn có chuyện gì cần xử lý hay không.” Kỳ thật, Tiếu Vi không hẳn là thích Quý Xuyên. Nếu không phải bởi vì Tiếu Huyên giành được hắn từ trên tay Tiếu Bảo Bối, đoán chừng ngay cả một cái liếc mắt bà cũng sẽ không cho.
Sau khi chào hỏi xong, Tiếu Vi lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước kia.
Sờ sờ búi tóc được vén lên cao của mình, sau khi xác định không bị rối, bà ta mới kiêu ngạo như nữ vương rời đi.
“Xuyên, mẹ em là như vậy, anh đừng để tâm.” Cảnh tượng này, làm Tiếu Huyên cũng cảm thấy lúng túng.
Quý Xuyên không đáp lại, chỉ nhìn về nơi khác…
Có khi, Tiếu Huyên phát hiện mình thật sự nhìn không thấu người đàn ông này dù chỉ một chút.
Rõ ràng, hắn không thích tham gia buổi tiệc này.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiềm nén không thích mà đến đây.
Quý Xuyên, anh như vậy chính là còn yêu em, đúng không?
– – Tuyến phân cách – –
“Cha.” Tiếu Đằng nhìn thấy Quý Xuyên liền tức giận, nhưng tất cả lửa giận đều bị một tiếng kêu thân mật này dập tắc không còn một mảnh.
“Bảo Bối, cha nhớ con muốn chết rồi đây.” Ông ôm lấy quả cầu nhỏ đang chạy tới hướng mình, mắt Tiếu Đằng liền ngấn nước.
Con gái lớn thế này, cũng chưa từng xa nhà lâu như vậy.
Còn nữa, còn một người con rể đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ, cũng làm cho Tiếu Đằng có chút bận tâm.
Nhưng thấy con gái hình như béo hơn khi kết hôn một chút, ông mới yên tâm một chút.
Ngắm nhìn bốn phía, Tiếu Đằng không thấy bóng dáng của Kiều Trác Phàm đâu. Trong ánh mắt, lo lắng lại chiếm cứ toàn bộ.
“Trác Phàm đâu?”
“Ở ngoài kia. Vừa mới xuống xe, nói là áo khoác mặc không thoải mái, liền đi thay cái khác.” Nói đến người đàn ông kia, vẻ mặt Tiếu Bảo Bối liền không vui.
Trùng hợp, lúc này Kiều Trác Phàm đang từ bên ngoài đi đến.
Vốn là tây trang màu xám bạc, đổi thành màu đỏ mận, phối hợp với áo sơ mi màu hồng nhạt. Hai loại màu sắc sặc sỡ này, mặc trên người Kiều Trác Phàm rất hợp nhau, làm anh càng toát ra vẻ cao quý ưu nhã.
Kiều Trác Phàm xuất hiện, làm toàn bộ người trong buổi tiệc có chút xôn xao. Không vì cái gì, bởi vì bọn họ đều nhận ra Kiều Trác Phàm, những người không biết anh hiện tại hình như cũng chỉ có người của nhà họ Tiếu thôi.
Lấy thân phận con nuôi tiếp nhận quyền thừa kế của tập đoàn nhà họ Tiếu, đương nhiên sẽ trở thành người cái đinh trong mắt nhà họ Tiếu.
Ngày đó, nhân viên của Tiếu thị đều đến tham gia hôn lễ, duy chỉ có những người được cho là người nhà của Tiếu Bảo Bối là không đến tham gia.
Mà hôm đó, không biết Kiều Trác Phàm dùng thủ đoạn gì. Trừ người tham gia biết Tiếu Bảo Bối gả cho anh ra, tin tức này trên cơ bản đều không truyền ra ngoài. Ngay cả có vài người lén truyền video và ảnh chụp lên mạng, đều bị xóa không còn một mảnh.
Cho nên, người của nhà họ Tiếu, mới sẽ xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên như vậy với Kiều Trác Phàm.
Nhất là Tiếu Vi, kể từ khi Kiều Trác Phàm một năm trước bắt đầu thành công sửa tập đoàn địa phương thành khu số một số, bà liền bắt đầu chú ý đến anh. Trước mắt, Tiếu Vi càng thêm để ý tài lực mạnh mẽ sau lưng của người đàn ông này. Nhưng hôm nay, mặt đối mặt với Kiều Trác Phàm, Tiếu Vi lại càng thán phục tướng mạo của người đàn ông này. Đều là đàn ông, vì sao ngũ quan của Kiều Trác Phàm liền giống như bức tượng được nghệ nhân điêu khắc mà ra chứ?
Nhìn thấy Kiều Trác Phàm, mắt Tiếu Vi liền tỏa sáng, vội vàng nhấc váy tiến lên.
Vốn nhìn thấy Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối liền định đi tới cũng bị bà ta lấn qua một bên.
“Đây không phải là Kiều Trác Phàm, Kiều thiếu sao?” Tiếu Vi lại thay một bộ mặt nhiệt tình mới. Hơn nữa, nhiệt tình này còn nhiều hơn khi vừa mới nhìn thấy con rể mới của bà.
“Đây là…” Ánh mắt Kiều Trác Phàm chỉ đơn giản xẹt qua bà, cuối cùng rơi vào trên người Tiếu Bảo Bối đang bị Tiếu Vi cản trở.
Anh chưa từng đến nhà họ Tiếu, cho nên những người này anh cũng không quen biết. Mặc dù người đàn bà này õng ẹo làm dáng ở trước mặt anh làm cho anh có chút không vừa mắt, nhưng nghĩ đến đây là người nhà củaTiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm liền án binh bất động.
“Bà là…”
“Tôi là Tiếu Vi, bây giờ đang là quản lý bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Tiếu thị.” Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, Tiếu Vi liền trực tiếp giành nói trước.
Theo bà thấy, bữa tiệc đêm nay nhà bọn họ mới là nhân vật chính.
Tiếu Huyên kết hôn, bây giờ còn mang theo chồng đến. Bây giờ nếu có thể tạo mối quan hệ với Kiều Trác Phàm, vậy giống như hổ thả về rừng rồi.
Còn đứa con gái vô dụng như Tiếu Bảo Bối, nên cút qua một bên. Khi nào thì trường hợp như vậy đến phiên nó ra mặt?
“Thật hân hạnh vì hôm nay gặp được Kiều thiếu ở đây, đây thật sự là vinh hạnh của tôi.” Tiếu Vi vươn tay, chờ Kiều Trác Phàm nắm lấy.
Bình thường, đưa tay đều có người bắt lại.
Nhưng Kiều Trác Phàm giống như không nhìn thấy bà ta, trực tiếp lược qua Tiếu Vi đi đến chỗ Tiếu Bảo Bối.
Tác phong làm theo ý mình này, giống như là gián tiếp đánh lên mặt Tiếu Vi một cái tát.