(*) tú ân ái: từ ngữ chỉ việc thể hiện sự thân mật giữa các cặp đôi đang yêu
Editor: Mèo (meoancamam)
“Đây là chuyện tốt, tại sao lại mang vẻ mặt như vậy?” Kiều Trác Phàm vẫn nhớ rõ cảm tình giữa cha mẹ Đàm Duật rất tốt. Chẳng qua bởi vì vị trí của cha anh nên hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Hiện tại Đàm Dật trạch có thể bình an trở về, mẹ Đàm Duật hẳn phải vô cùng vui vẻ mới đúng! Cho nên Kiều Trác Phàm thật sự không hiểu vì sao Đàm Duật lại có dáng vẻ của người sắp chết như vậy!
“Cậu không hiểu đâu…” Duật Tiểu Gia lo lắng là vì hôm qua anh đã cắt hết mấy bông hoa ở mấy bồn cây mà cha anh sẽ tặng cho ông ngoại anh rồi. Lúc này Đàm Dật trạch trở về, chuyện này càng ngày càng khó giải quyết.
Tuy ngay lúc đó Đàm Duật đã dựa vào “tâm linh thủ xảo” của mình mà dùng keo dán dán lại mấy bông hoa vị cắt rơi nhưng lấy khả năng nhìn chuẩn của ông gài nhà anh, Duật Tiểu Gia cảm thấy chuyện này sẽ bị lộ không xa thôi.
Mà một khi phát hiện ra, Duật Tiểu Gia cảm thấy bản thân hẳn sẽ thiếu mất một lớp da!
Cho nên anh cảm thấy, bi thương của Duật Tiểu Gia anh, không người nào có thể hiểu…
– – đường phân cách – –
“Kiều thiếu đến thăm!”
Hôm nay, tầng cao nhất của tập đoàn Tiếu thị, Kiều Trác Phàm đến vì khoảng thời gian trước bởi vì muốn kéo Tiếu Bảo Bối đến trước mặt mình mà đã nhắc đến một kế hoạch hợp tác với Tiếu thị.
Tuy kế hoạch này hoàn toàn không tính là case gì quá lớn đối với hoạt động của tập đoàn Đế Phàm nhưng từ sự tôn trọng với cha vợ, mỗi lần đến vụ này Kiều Trác Phàm đều tự mình xử lý.
Thế nhưng Kiều Trác Phàm không nghĩ tới, hôm nay bản thân sẽ đụng phải một người ở chỗ này.
“Trác Phàm, đến đây sao? Mau vào!” Cha Tiếu từ sau khi không còn nghi ngờ với Kiều Trác Phàm thì đối với người con rể này vẫn vô cùng thích.
Mỗi lần Kiều Trác Phàm lại đây, ông đều sẽ thân thiết giống như lúc này mà để anh ngồi cạnh mình, sau đó pha một bình trà ngon tới mời anh.
Hôm nay cũng như vậy!
Nếu sớm biết rằng anh sẽ qua, cha Tiếu hẳn sẽ để người ta chuẩn bị tốt dụng cụ pha trà.
Nhưng hôm nay lại còn có thêm một người chọn đúng lúc này mà đi tới.
Người này liền ngay tại lúc Kiều Trác Phàm đến đã vào văn phòng của cha Tiếu trước – Diêm Soái!
“Kiều tổng…” Dường như Diêm Soái đã sớm đoán trước được hôm nay sẽ chạm mặt Kiều Trác Phàm chỗ này cho nên khi anh thấy Kiều Trác Phàm đến cũng không hề ngoài ý muốn.
Thấy Kiều Trác Phàm tiến vào, anh liền đứng dậy sau đó tiên lên vươn tay với Kiều Trác Phàm, định dùng hành động này thể hiện sự hữu nghĩ của mình.
Nhưng Kiều Trác Phàm đối với dáng vẻ này của anh cũng không thèm quan tâm, ngay khi Diêm Soái vươn tay với anh, Kiều Trác Phàm liền trực tiếp lướt qua anh đi đến trước mặt cha Tiếu.
“Cha… Hôm nay tới là định cùng cha xác định rõ về chỗ số tiền bên thứ ba đầu tư vào, không nghĩ tới chỗ này còn có khách!”
Một chữ “Cha” đơn giản nhưng cũng rõ ràng thể hiện quan hệ giữa anh và cha Tiếu. Hơn nữa trong lời nói của anh còn nhấn mạnh chữ “khách”, rõ ràng đã kéo ra khoảng cách giữa Diêm Soái và hai người bọn họ.
Cứ như vậy, ai là khách ai là chủ, liếc mắt một cái liền sáng tỏ!
Đối đãi đơn giản thô bạo như vậy đến cha Tiếu cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng cha Tiếu lại không rõ ràng tính cách của Kiều Trác Phàm, A Vĩ đi cùng Kiều Trác Phàm đến đây, còn đảm đương trợ lý của anh còn có thể không rõ ràng sao?
Cho tới bây giờ Kiều Trác Phàm đều không thích khách sáo cùng người khác, hay là phải nói trong thế giới của anh từ trước tới giờ đều không cần “khách sáo”.
Hơn nữa, giả vờ khách sáo với Diêm Soái – người đã bị Kiều Trác Phàm quy thành tình địch, Kiều Trác Phàm hẳn là đầu bị nước vào!
May mà lúc nãy Kiều Trác Phàm không hề khách sáo với mặt hàng này, nếu không thì chính A Vĩ hẳn cũng khinh thường anh.
“Trác Phàm, hôm nay cha cũng nghĩ muốn cùng con bàn chuyện này! Nhưng…” Khi cha Tiếu nói tới đây liền dừng lại.
Mà lúc này tầm mắt của ông cũng đúng lúc rơi xuống Diêm Soái đang đứng cách đó không xa nhìn hai bọn họ nói chuyện.
Hết chương 173.