Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Người đàn ông này, ngay cả hỏi cô muốn ăn gì cũng không hỏi liền trực tiếp gọi món. Chẳng lẽ anh không lo lắng những món đó không hợp khẩu vị của cô sao?
Tất nhiên Kiều Trác Phàm không quan tâm tới cảm giác của cô ta rồi. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn cô ta dù chỉ một lần, chỉ quan tâm đến việc dẫn Tiếu Bảo Bối đi vào bên trong. Nếu người đàn ông này lúc nào cũng lạnh lùng thì cô ta sẽ không mất mát như thế. Nhưng vấn đề là anh ấy đối với Tiếu Bảo Bối rất nhiệt tình, chỉ lạnh lùng với một mình cô ta mà thôi. Điều này làm cho Mã Viện Viện luôn sống trong nịnh nọt cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhưng tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ còn muốn từ bỏ hay sao? Cuối cùng, Mã Viện Viện đành phải nhắm mắt tiến vào.
Cô ta vẫn hy vọng có thể lợi dụng thời gian rảnh lúc ăn cơm trò chuyện với Kiều Trác Phàm, nhưng không ngờ càng lúc Mã Viện Viện càng cảm thấy không được tự nhiên.
Từ lúc bắt đầu mang thức ăn lên, Kiều Trác Phàm luôn vội vàng gắp thức ăn cho Tiếu Bảo Bối, không hề để ý đến ai. Mà Tiếu Bảo Bối cũng bận rộn ăn không ngừng, ăn hết món này tới món khác, không chú ý gì đến Mã Viện Viện.
Còn A Vĩ?
Hai nhân vật chính không mở miệng, thì A Vĩ biết nói gì? Anh chỉ biết tập trung thưởng thức bữa ăn.
Vì vậy, không ai nói chuyện, trao đổi gì trong suốt bữa cơm này.
Dù Mã Viện Viện chủ động mở miệng, Tiếu Bảo Bối vội vàng trả lời mấy câu liền bị Kiều Trác Phàm can thiệp, không thể nói tiếp.
Bữa cơm kết thúc, Mã Viện Viện không biết tâm trạng của mình nên như thế nào?
Mục đích của cô ta là muốn cùng Kiều Trác Phàm tiếp xúc nhiều hơn một chút, nhưng đến cuối cùng lại không thể nói gì, vậy cô ta ăn bữa cơm này để làm gì?
Mà ngược lại, bữa cơm này Tiếu Bảo Bối lại ăn quá no.
Từ trong nhà hàng đi ra, cô còn bận xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.
Thật ra, Tiếu Bảo Bối mời Mã Viện Viện tới dùng cơm không phải vì muốn nói chuyện với cô ta.
Vợ cả và kẻ thứ ba thì có chung đề tài gì để nói chứ?
Tất nhiên là không có!
Nhất là Kiều Trác Phàm cũng ở đây, cô quá nhiệt tình, quá xúc động cũng không tốt. Cho nên im lặng chính là biện pháp tốt nhất.
Hơn nữa, cô cũng muốn nhân cơ hội này, khiến Mã Viện Viện thấy rõ Kiều Trác Phàm quan tâm cô như thế nào, để cô ta biết khó mà lui.
Nếu không, sau này xảy ra chuyện gì thì đừng trách cô!
“Tôi đưa Bảo Bảo về nhà, A Vĩ cậu đưa Mã tiểu thư về…”
Bước ra khỏi nhà hàng, Kiều Trác Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, trực tiếp đưa Tiếu Bảo Bối lên xe, sau đó khởi động máy.
Hành động này cũng đã chặt đứt hy vọng cuối cùng của Mã Viện Viện…
“Mã tiểu thư, mời lên xe!”
“Tôi không muốn!” Mã Viện Viện đang rất tức giận, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?
“Vậy phiền cô tự đón xe về vậy…!” Thấy Mã Viện Viện không muốn lên xe, A Vĩ cũng không đợi, liền ngồi vào xe của mình. Anh không phải tài xế riêng, không có thời gian phục vụ đại tiểu thư gian xảo, tùy hứng như cô ta!
“Anh…” Mã Viện Viện nổi giận.
Ở Mã gia, người giúp việc đều tùy tiện để cô ta sai khiến, trút giận. Cô ta đã quen cuộc sống như thế, một khi có chuyện gì không như ý, đều sẽ trút giận lên đầu người khác.
Mã Viện Viện luôn cho rằng A Vĩ cũng chỉ là thuộc hạ của Kiều Trác Phàm. Cho nên muốn trút giận lên người A Vĩ, nhưng cô ta lại không ngờ A Vĩ sẽ phản kháng như vậy?
Hơn nữa, A Vĩ không phải chỉ nói cho có mà anh trực tiếp lên xe nổ máy. Có thể thấy, A Vĩ thật sự sẽ để cô ta ở lại đây!
“Mã tiểu thư, tôi khuyên cô một câu, đừng coi mình là trung tâm vũ trụ! Mặc kệ ở nhà cô được cưng chiều đến dường nào, đó là do người nhà tâng bốc cô. Nhưng khi ra ngoài xã hội, không phải ai cũng như cha mẹ, dung túng cô vô điều kiện.”
A Vĩ ghét nhất loại người tự cho mình là đúng. Cho nên sau khi nói xong, anh liền đạp chân ga, phóng xe chạy.
Cho đến khi chiếc xe biến mất ở cuối con đường, Mã Viện Viện mới phục hồi tinh thần, tức giận đến mức phải giậm chân.
“Anh…, đồ t*ng trùng lên não, lần sau đừng để tôi gặp lại anh!” Đã gặp nhiều dạng đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người không có phong độ như vậy.
“Nếu để tôi gặp lại, tôi sẽ cho anh biết tay…”
Dù Mã Viện Viện kêu gào như thế nào thì cả xe và người đều đã đi xa, không hề nghe thấy những lời mắng chửi của cô ta…
—— tuyến phân cách ——
“Bảo Bảo, lạnh không? Anh đã nói rồi, bây giờ cơ thể em vẫn chưa hồi phục, không thích hợp ra ngoài, tại sao em lại không nghe lời vậy?” Kiều Trác Phàm đưa Tiếu Bảo Bối về nhà, vừa xuống xe liền muốn vòng tay ôm cô vào lòng.
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối không ngoan ngoãn để anh ôm như bình thường mà lúc anh vòng tay đến liền lập tức né tránh.
Chân mày Kiều Trác Phàm nhíu lại đầy bất mãn.
“Sao vậy? Không phải là em đang tức giận chứ?” Lần này Kiều Trác Phàm không tiến lên ôm mà đến bên cạnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Sống cùng Tiếu Bảo Bối đã một khoảng thời gian, anh rất hiểu rõ tính tình của cô. Đặc biệt là lúc tức giận, không được ngó lơ cô, nếu không cô nhất định sẽ cảm thấy anh không quan tâm cô. Nhưng Tiếu Bảo Bối cũng hy vọng anh đừng thân mật quá, nếu không cô sẽ nghĩ anh đang có điều gì muốn che dấu.
Quả nhiên, Kiều Trác Phàm vừa không thân mật quá mức vừa không coi thường cảm xúc của cô nên sắc mặt Tiếu Bảo Bối lúc này đã dễ nhìn hơn một chút. Chỉ là cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn nói: “Em không có!”
Nếu không có thì tại sao cái mũi nhỏ của cô lại nhăn như vậy?
“Không có sao? Không có thì để anh ôm nào!” Trời bên ngoài lạnh như vậy, anh rất lo lắng cho thân thể của cô, hy vọng cái ôm của anh có thể giúp cô ấm lên một chút.
“Không được!” Liếc Kiều Trác Phàm một cái, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cô không thể nhịn nổi nữa rồi. Vừa rồi cô còn muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, vậy mà vừa vào cửa lại thấy một người phụ nữ khác đến quyến rũ anh, tâm trạng của cô sao có thể dễ chịu chứ?
Mặc dù cô không ngu ngốc đến mức tỏ thái độ khó chịu trước mặt Mã Viện Viện, nhưng đè nén cơn tức trong lòng càng khiến cô khó chịu hơn.
“Bảo Bảo…” Nhìn Tiếu Bảo Bối vểnh môi, làm bộ cả đời đều không muốn nói chuyện cùng anh, Kiều Trác Phàm lại tiến gần hơn một bước, tính toán từng bước một phá tan cơn tức giận của cô.