Editor: đỗ song nhi (Yên Yên)
“Dù là cha cũng ở bên ngoài…”
Khi vừa tiến vào khoa sản, Kiều Trì đã cảm thấy bọn họ sắp xếp một nhóm người lớn như vậy đến đây, có lẽ đã tạo ra ảnh hưởng thật không tốt.
Cho nên, lúc này Kiều Trì để cho nhóm người này ở bên ngoài.
Về phần những người khác thì canh giữ cửa khoa phụ sản, không cho những người khác đi vào.
Bởi vậy, vốn là một nhóm người thanh thế cuồn cuộn, đến khi đứng trước cửa phòng kiểm tra chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Không thấy được thanh thế lúc nãy của bọn họ nên nữ bác sĩ kia mới dám nói vậy với Kiều Trác Phàm.
Câu nói đó khiến Kiều Trác Phàm phát điên!
“Tôi muốn đi vào, bà không cản được tôi!” Kiều Trác Phàm ôm chặt Tiếu Bảo Bối không chịu buông ra.
“Cái người này không hiểu được tôn trọng người khác à?” Người nọ vừa mới nói này lời, Kiều Trì liền vội vàng ngăn ở trước mặt.
“Được được được, Kiều, cậu vào đi!” Kiều Trì hiểu rõ tính khí Kiều Trác Phàm, nếu lúc này nữ bác sĩ tiếp tục đứng trước mặt anh ngăn cản, có lẽ anh sẽ rút súng ra mất.
Cho nên, trước khi Kiều Trác Phàm tức giận, Kiều Trì vội vàng khuyên can.
Kiều Trác Phàm lấy được câu trả lời hài lòng nên cũng không hề gây khó khăn nữa.
Sau đó, anh ôm eo Tiếu Bảo Bối, nghênh ngang tiêu sái vào bên trong phòng kiểm tra.
Bác sĩ nhìn thấy bộ dáng phách lối kia của Kiều Trác Phàm, còn định nói gì đó nhưng lại bị Kiều Trì che miệng lại: “Nếu muốn sống thì không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của cậu ấy!”
Hôm nay có Tiếu Bảo Bối đang mang thai đi bên cạnh, anh lo lắng mình làm chuyện gì sẽ dọa đến Tiếu Bảo Bối nên mới có thể kiềm chế tính tình.
Bằng không, với tính khí của Kiều Trác Phàm sao dễ dàng cho qua như vậy?
Chỉ có thể nói, vận khí hôm nay của vị bác sĩ này không tệ…
Sau khi nhận được cảnh cáo của Kiều Trì, sắc mặt bác sĩ liền biến hóa.
Nhìn lướt qua từng người đàn ông mặc tây trang đang canh giữ bên ngoài cửa…
Lúc này, bà mới ý thức tới vừa rồi mình đã làm ra chuyện nguy hiểm gì.
—— tuyến phân cách ——
Bởi vì có cảnh cáo của Kiều Trì, kế tiếp nữ bác sĩ luôn đối với Kiều Trác Phàm bằng thái độ mắt nhắm mắt mở.
Bởi vậy, kiểm tra tiến hành rất thuận lợi.
Chỉ là đến khâu tiếp theo, Kiều Trác Phàm vừa nhìn thấy bọn họ muốn vén quần áo Tiếu Bảo Bối lên anh liền khó chịu.
“Có thể không vén lên không?” Cái rốn nho nhỏ của cô, Kiều Trác Phàm biết nó vô cùng dễ thương!
Dĩ nhiên, ở trong mắt của Kiều Trác Phàm, dù Tiếu Bảo Bối có thế nào đều là tốt nhất.
Cho nên khi anh thấy nữ bác sĩ định vén quần áo Tiếu Bảo Bối, anh có cảm giác cải trắng của mình sẽ bị heo ủn mất.
Kiều Trác Phàm trực tiếp tiến lên, đẩy tay bác sĩ ra.
Sức lực này, không nhỏ.
Lập tức, tay bác sĩ hiện lên dấu đỏ .
Bởi vì bà hành nghề đã nhiều năm như vậy, không có người nào dám không tôn trọng bà như vậy!
Vốn định nổi đóa nhưng nghĩ tới cảnh cáo vừa rồi nên chỉ có thể đem khổ sở mà nuốt vào bụng.
Kiều Trác Phàm đem Tiếu Bảo Bối ngăn ở phía sau mình, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con. Sau đó, anh cứ cùng nữ bác sĩ lúng túng giằng co như vậy.
“Kiều Trác Phàm, đây là đang làm kiểm tra!”
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối không nhìn nổi, chỉ có thể mở miệng khuyên.
“Anh biết…”
“Nếu biết thì anh tránh ra có được hay không?” Tiếu Bảo Bối thấy anh còn nghiêm mặt, lại nói.
“Không được! Anh không thích người khác đụng vào em…” Thật ra thì Kiều Trác Phàm là kiểu người mặc kệ đối với Tiếu Bảo Bối làm chuyện gì đều được, bao gồm ăn hiếp cô. Nhưng nếu người khác dám tổn thương cô dù chỉ một chút, anh tuyệt đối muốn người đó phải lột một lớp da.
“Đây là kiểm tra! Kiều Trác Phàm!” Tiếu Bảo Bối thấy anh vẫn quyết giữ ý mình, muốn đưa tay đẩy anh ra.
“Anh…”
“Tốt lắm, liền kiểm tra đi! Lại nói đó là thiết bị tiếp xúc, cũng không phải tay của bác sĩ…” Thấy Đại lão này đã chừng ấy tuổi mà vẫn lộ ra vẻ mặt vô tội như vậy, Tiếu Bảo Bối có chút bất đắc dĩ. Càng làm cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy đáng xấu hổ là đối với sự làm nũng của anh cô lại động lòng trắc ẩn.
“…” Cố gắng thuyết phục, rốt cuộc Kiều Trác Phàm cũng thỏa hiệp.
Lần này, bác sĩ đã có thể bắt đầu kiểm tra cho Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì mới vừa nghe được đối thoại giữa Tiếu Bảo Bối cùng Kiều Trác Phàm nên bác sĩ tiến hành rất thận trọng. Bà rất sợ tay mình một khi không cẩn thận chạm vào bụng Tiếu Bảo Bối sẽ chọc giận người đàn ông này.
Tiếu Bảo Bối dĩ nhiên cũng chú ý tới điểm này, vốn cô muốn nói bác sĩ không cần khẩn trương như vậy nhưng Tiếu Bảo Bối vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm thủy chung đem ánh mắt quan tâm đặt trên người cô, cuối cùng ngay cả một câu cô cũng không nói được.
Kiểm tra xong, Kiều Trác Phàm lập tức mặc lại quần áo cho Tiếu Bảo Bối, một bộ chỉ sợ người khác liếc mắt nhìn một cái sẽ khiến Tiếu Bảo Bối bị mất một miếng thịt vậy…
Mà Tiếu Bảo Bối chú ý tới sau kiểm tra, trán nữ bác sĩ đều là mồ hôi hột…
“Là con trai hay con gái?”
Khi Kiều Trác Phàm cầm được hình siêu âm, nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không hiểu. Cuối cùng, anh chỉ có thể hỏi.
Mỗi lần bị hỏi đến vấn đề này, bác sĩ có vẻ có chút bị làm khó.
Về giới tính đứa bé, trong nước quy định không cần nói cho người nhà biết.
Nếu là người bình thường hỏi, bà sẽ trực tiếp từ chối mà không hề suy nghĩ.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, nhìn một cái cũng biết không thể trêu chọc. Nhất là hành động đem người của khoa phụ sản mời đi ra ngoài, sau đó có vệ sĩ đồng loạt canh giữ phòng làm việc của bọn họ, nữ bác sĩ cảm giác áp lực như núi…
Vào lúc này nếu không nói anh biết, bà thật lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Nhưng nếu nói sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt nhất đây?
Nữ bác sĩ vô cùng rối rắm…
Nhưng bà không ngờ, người giải vây giúp mình lại là cô gái nhỏ nhắn kia.
Ban đầu thấy khi tới kiểm tra, bên cạnh có nhiều người đi theo như vậy khiến nữ bác sĩ không thích cô gái nhỏ này.
Bà đã gặp nhiều trường hợp rồi, đi một mình có, đi nhiều người cũng có. Nhưng gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cho nên, trong tiềm thức của bác sĩ luôn cảm thấy cô gái này cố làm ra vẻ.
Hơn nữa, bởi vì mang thai mà tùy hứng như vậy thật không hiểu chuyện chút nào.
Nhưng không ngờ cô bé này lại liên tiếp giải vây giúp bà…
“Kiều Trác Phàm, có phải nếu là con gái thì anh không thích không?”
Vốn Kiều Trác Phàm còn đang ép hỏi nữ bác sĩ, lúc nghe Tiếu Bảo Bối nói những lời này, vội vàng trở về bên cạnh cô.
“Bảo bảo, nói bậy gì vậy? Chỉ cần là đứa bé em sinh ra, mặc kệ con trai hay con gái, anh đều thích!” Để biểu hiện sự yêu thích của mình, Kiều Trác Phàm bổ sung thêm một câu như vậy: “Cho dù chỉ là một cái trứng!”
“Anh mới đẻ trứng!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe, rất khó chịu đánh lại.
Lời này khiến bác sĩ nữ vì cô mà toát cả mồ hôi.
Dù sao người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là bối cảnh không tầm thường. Người như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ người khác không tôn kính anh chứ?
Nhưng ngoài dự liệu, sau khi người đàn ông này nghe Tiếu Bảo Bối nói, ngược lại cười rộ lên.
Không khí cả phòng làm việc lập tức tốt lên không ít.
“Được được được, anh mới là người đẻ trứng!”
Lời kia vừa thốt ra không chỉ là bác sĩ nữ mà người ở chỗ này cơ hồ đều bị sợ đến cằm không khép lại được.
Nhất là Kiều Trì, cùng nhóm người đứng bên ngoài đều là vẻ mặt không thể tin.
“Nếu trai gái không quan trọng thì tại sao anh lại muốn biết chứ?” Tiếu Bảo Bối không có vẻ mặt không ngờ như những người khác. Giống như Kiều Trác Phàm ở trước mặt cô thỏa hiệp là chuyện hết sức bình thường.
“Chuyện này…” Bị Tiếu Bảo Bối hỏi thế, Kiều Trác Phàm ngược lại cảm thấy rất có đạo lý.
Giống như cô nói, nếu con trai hay con gái anh đều thích thì cần gì phải biết đáp án đây?
Chỉ cần là Tiếu Bảo Bối sanh, dù cuối cùng thật sự là một cái trứng, Kiều Trác Phàm cũng sẽ chấp nhận vô điều kiện…
“Tốt lắm, không hỏi nữa! Làm kiểm tra lâu như vậy, chắc em cũng mệt rồi. Hiện tại về nhà ăn một chút gì đó, sau đó ngủ một giấc, đợi lát nữa để Kiều Trì đem báo cáo kiểm tra đưa về là được!”
Kiều Trác Phàm một câu nói đã sắp xếp nhiệm vụ rõ ràng. Những người khác đều theo Kiều Trác Phàm bước đi.
Chỉ có Kiều Trì ở lại với gương mặt đau khổ…
Hiện tại anh cũng muốn ăn một chút đồ, sau đó ngủ một giấc.
Tại sao Kiều Trác Phàm không cho anh cơ hội này vậy?
Kiều Trì vừa xoắn xuýt hai tay vừa giậm chân tại chỗ tỏ vẻ tức giận, biểu hiện không khác gì một chú cún không được sủng ái.
Kiều Trác Phàm cùng đoàn người không hề nhìn lại Kiều Trì dù chỉ một lần, trực tiếp rời khỏi đây.
Chỉ có nữ bác sĩ đang đứng bên cạnh cho anh một ánh mắt: ai bảo cậu không phải cô gái anh ấy thích.
—— tuyến phân cách ——
Khi Kiều Trác Phàm cùng với Tiếu Bảo Bối khám thai, bên kia cửa nhà Tiếu Huyên có người nhấn chuông cửa.
“Mẹ, mẹ ra ngoài mà không mang theo chìa khóa sao?”
Nhà của bọn họ thường chỉ có hai người. Cha cô ta hàng năm ở bên ngoài, có lúc quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt mũi đâu.
Hơn nữa, nếu các chú bác đến thì đều chọn lúc có Tiếu Vi ở nhà vì nội dung bọn họ nói trên căn bản đều là xuống tay với Tiếu Đằng và Tiếu Bảo Bối như thế nào…
Cho nên, khi tiếng chuông cửa vang lên, trong tiềm thức Tiếu Huyên cho rằng đó là Tiếu Vi vừa rồi ra khỏi cửa quay về.
Chẳng qua khi cô ta mở cửa mới phát hiện, đứng ở cửa không phải Tiếu Vi, mà là…