Editor: đỗ song nhi (yên yên)
“Não tôi vẫn luôn hoạt động rất tốt!” Đối với những lời ca ngợi, Lăng Công Chúa vẫn luôn tiếp thu toàn bộ.
Chỉ là nói xong cô mới ý thức tới điều gì đó.
Lúc này, vẻ mặt cô kinh ngạc, nhìn về phía Kiều Trác Phàm: “Kiều, chẳng lẽ anh thật sự định đem phòng làm việc dời đến công ty Tiếu Bảo Bối làm ư?”
Tin tức này quả thật có chút dữ dội.
Cô vừa nghe liền kinh hãi.
Không ngờ để được ở gần hơn với Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm dám làm đến mức này.
Nhưng cô không xác định được nếu Tiếu Bảo Bối biết đây là đề nghị của Lăng Công Chúa cô thì cô ấy có thể bóp chết cô hay không!
“Đây là một đề nghị hay, tôi không làm theo sao được?” Kiều Trác Phàm nói xong, trên mặt đều là tươi cười.
“Nhưng…” Vấn đề là Tiếu Bảo Bối đến Tiếu thị làm, Kiều Trác Phàm theo tới, đến lúc đó bên kia người ta sẽ nghĩ thế nào?
Lúc này Lăng Công Chúa có chút hận không rút lời nói từ chính miệng mình lại được.
Nếu đổi lại là cô, cô đến một công ty khác đi làm, anh Duật lại mạnh mẽ tới đó, trong lòng cô cũng sẽ không thể nào dễ chịu.
Mặc dù hai người sẽ có thời gian bên nhau nhiều hơn nhưng sau đó chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.
“Kiều, làm vậy có được không?”
“Anna, cô chính là một nhân viên gương mẫu! Đưa ra đề nghị tốt như vậy, tôi là ông chủ sao có thể không tiếp thu chứ?”
“…” Lăng Công Chúa nghe được lời này, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Nhìn tình hình này, chẳng lẽ Kiều Trác Phàm đồng ý với lời nói vô ý vừa rồi của cô rồi ư?
“Nhưng Kiều…”
“Được rồi, hai ngày tới cô có thể nghỉ ngơi, nếu muốn đi đâu thì đi đi!” Kiều Đại gia vốn không cho cô cơ hội mở miệng nói chuyện, bàn tay vung lên cứ như vậy quyết định!
Thật ra thì, chuyện Lăng Công Chúa nói muốn đi chơi tối hôm qua, Kiều Trác Phàm đã nghe được Đàm Duật nhắc qua rồi. Anh đã dự định đồng ý cho cô nghỉ, dù sao hai người bọn họ thật vất vả mới được như bây giờ, thân là anh em, sao Kiều Trác Phàm không giúp đỡ chứ?
Chỉ là Kiều Trác Phàm ngược lại không ngờ, anh sẽ thu hoạch được đề nghị tốt như vậy từ Lăng Công Chúa.
“…” Ban đầu, Lăng Công Chúa vẫn muốn ngăn cản ý tưởng hoang đường này của Kiều Trác Phàm. Dù gì anh cũng tổng giám đốc một công ty lại muốn dời bàn làm việc đến công ty người khác như vậy sao được?
Nhưng sau lại vừa nghe Kiều Trác Phàm cho cô nghỉ, để cô có thể thực hiện mong muốn đi du lịch của mình, cô liền…
Giữa tình bạn và tình yêu, Lăng Công Chúa không chút do dự lựa chọn tình yêu.
Hết cách rồi, ai bảo cô thích nhất chính là anh Duật?
Dù gì chuyện, chỉ cần liên quan đến hai chữ Đàm Duật đều được ưu tiên.
Lăng Công Chúa che giấu lương tâm lựa chọn tình yêu, hoàn toàn quên mất Tiếu Bảo Bối.
Từ bên trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm đi ra, cô vui vẻ gọi điện thoại báo cho Đàm Duật tin vui này.
Kiều Trác Phàm cũng bắt đầu chuẩn bị việc ngày mai chuyển đến Tiếu thị làm.
Chỉ là chuyện này cần chuẩn bị một chút mới được…
Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm liền nhấc điện thoại lên gọi…
—— tuyến phân cách ——
Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối cũng không biết mình đã bị Lăng Công Chúa bán đứng, ăn xong cơm trưa lại bắt đầu vội vàng ở trong phòng làm việc.
Buổi trưa hôm nay là gà chiên, bởi vì buổi sáng trước khi ra cửa cô đã nói với Kiều Trác Phàm một lần. Anh canh giờ cô tan ca trưa gửi địa chỉ cho cô, không ngờ lúc Tiếu Bảo Bối đến mới phát hiện thì ra Kiều Trác Phàm cũng ở đó.
Bữa cơm này, cô giải quyết phải sạch bóng phần gà chiên của mình nhưng dường như Kiều Trác Phàm lại không đụng đến miếng nào. Chỉ là bữa cơm này rất vui vẻ, trừ thời điểm ăn cơm, thỉnh thoảng Kiều Trác Phàm hướng về phía cô lộ ra tươi cười quái dị. Lúc ấy, Tiếu Bảo Bối cũng đã hỏi anh rốt cuộc đang cười cái gì. Nhưng Kiều Trác Phàm chỉ tỏ vẻ bí mật: “Ngày mai em sẽ biết!”
Nếu ngày mai sẽ biết thì Tiếu Bảo Bối cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm.
Nghe anh nói vậy, Tiếu Bảo Bối liền không hỏi nữa, dù sao ngày mai cũng sẽ biết, cần gì phải hỏi?
Hơn nữa, dù cho cô tiếp tục hỏi, Kiều Trác Phàm cũng không nhất định nói cho cô biết.
Sau khi trở lại phòng làm việc, Tiếu Bảo Bối có chút buồn ngủ.
Cô đang định nhờ A Vĩ lấy giúp một tấm chăn tới, ở này trên ghế làm việc nghỉ ngơi một chút. Không ngờ ngoài cửa lớn liền truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.
“Cốc cốc cốc…”