Editor: Mèo (meoancamam)
Bây giờ, chỉ cần Kiều Trác Phàm nói một lời mềm mỏng thôi, Tiếu Bảo Bối tin tưởng tất cả tức giận trước kia của mình đều sẽ tan thành mây khói.
Nhưng khi cô khổ sở chờ mong, Kiều Trác Phàm lại nói với cô: “Món tiền cho không này, chúng ta nào có đạo lý không lấy?”
Tiếu Bảo Bối nghe được cái gì?
Món tiền cho không?
Cho nên anh liền tình nguyện dùng Tiếu Bảo Bối cô đổi lấy?
Một giây kia, tất cả chờ mong mà Tiếu Bảo Bối đắp lên thành tòa tháp cao lớn trong lòng cô, nháy mắt sụp đổ…
Toàn bộ mọi thứ, bị phá hủy thành mảnh nhỏ.
Bởi vì có Kiều trác Phàm rót tiền vào, hiện giờ coi như anh cũng là cổ động lớn của Tiếu thị! Cho nên anh thật sự có quyền trực tiếp quyết định cái này thay Tiếu thị, bắt lấy vụ làm ăn này.
Mà trong khoảng thời gian này, Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh anh về cơ bản cũng hiểu biết được cách làm việc quyết đoán của anh. Căn bản chuyện anh đã quyết định sẽ không có thay đổi!
Cho nên khi Tiếu Bảo Bối vừa nghe được lời kia của anh liền mới trở nên tuyệt vọng như vậy.
Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly… (Ý nói người làm ăn coi trọng tiền bạc)
Khi còn nhỏ đọc sách, Tiếu Bảo Bối từng học qua một câu thơ như vậy.
Nhưng lúc đó, cô chỉ cho rằng đây chỉ là một trường hợp cá biệt mà thôi.
Nhất là sau khi gặp Kiều Trác Phàm, câu thơ này ngay tức khắc bị cô coi thành tài liệu dạy không tốt.
Nhưng không nghĩ tới, ngày này lại tới…
Kiều Trác Phàm dùng cách thức dạy học tàn nhẫn nhất để cho cô thấy rõ thế giới này tàn khốc thế nào.
“Kiều Trác Phàm, thật ra anh muốn nói, em trong mắt anh không đáng giá bằng mấy con số này đi! Cho nên có thể có được vụ làm ăn lớn như vậy, trong lòng anh vô cùng vui vẻ đi?”
Thật ra, khi Tiếu Bảo Bối nhìn thấy số lợi nhuận trên hiệp nghị của Diêm Soái mà Tiếu thị có thể lấy được nếu hợp tác kia, cô cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Chính ra, bán đi Tiếu Bảo Bối cô cũng không giá trị như vậy.
Nhưng vì sao khi điều này hiện rõ trước mắt cô thì cô lại đau lòng như vậy.
“Cục cưng, anh không có ý này! Em nghe anh nói…”
Kiều Trác Phàm nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt Tiếu Bảo Bối, dường như nhận ra cô đang suy nghĩ cái gì.
Anh muốn tiến lên giải thích.
Mà lúc này, món thịt kho cà vốn đã đáp ứng sẽ làm cho Tiếu Bảo Bối lại vang lên tiếng sôi sùng sục trong nồi. Trong đó còn kèm theo một mùi hương hơi cháy khét. Thế nhưng mấy thứ này, hai người bọn họ đều không còn tâm tư để ý đến.
“Đủ rồi Kiều Trác Phàm, hiện giờ cái gì em cũng không muốn nghe!” Nhìn thấy anh vươn tay muốn bắt tay cô, cô liền dùng phần tài liệu kia đập đến.
Sức lực đánh tới kia đại biểu cho lửa giận lúc này của cô.
Một cái đập này, tất cả giấy tờ trong phần tài liệu đó rơi khắp bốn phía, bay tứ tung trong phòng bếp.
Rốt cuộc Kiều Trác Phàm có để ý đến nhiều văn bản tài chính như vậy vị Tiếu Bảo Bối vứt khắp nơi hay không, Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không biết.
Bởi vì khi giấy tờ rơi khắp bốn phía, cô liền nhân lúc đó chạy đi…
Hu hu, Kiều Trác Phàm anh cái tên lừa đảo, về sau em sẽ không tin anh nữa. Nếu không thì em bị bán mà vẫn giúp anh kiếm tiền, đáng sao?
– – đường phân cách – –
Một bữa tối Chủ Nhật vốn sẽ vô cùng ấm áp, còn chưa kịp ăn lấy đồ ăn thì đã kết thúc với việc người rời đi.
Kiều Trác Phàm một mình trong bếp dọn dẹp lại đống thức ăn cháy khét miễn cho xảy ra hỏa hoạn. Sau khi làm xong những thứ này, anh mới cầm chìa khóa xe ra cửa, tính toán đi tìm Tiếu Bảo Bối.
Mà ngay tại lúc Kiều thiếu đang vô cùng lo lắng chuyện của Tiếu Bảo Bối thì Duật Tiểu Gia bên này cũng chịu khổ chịu sở.
Người yêu cùng nhau xem phim là sự hưởng thụ tốt nhất.
Nhưng nếu đôi người yêu này gặp phải một đám các bạn nhỏ cùng xem phim không thể nào thân mật với nhau, sẽ không khác gì chịu mười loại khổ hình thời Mãn Thanh!
Duật Tiểu Gia lúc này liền giống như đang chịu mười loại khổ hình thời Mãn Thanh vậy.
Bởi vì sùng bái Đàm Duật mà một cô học sinh chi tiền lớn chia vé xem phim ra, Duật Tiểu Gia liền bị xếp ngồi ở chính giữa.
Vừa ngồi xuống, Duật Tiểu gia liền phát hiện người bên cạnh mình đều là các em gái không biết mặt!
Nhất thời Duật Tiểu Gia có chút hoảng.
Ôi mẹ ơi, sao bọn họ một đám đều nhìn chằm chằm anh vậy, giống như muốn bẻ gãy xương anh nuốt vào bụng vậy.
Lại nhìn Lăng Công Chúa…
Không biết mấy cô học sinh này thật sự cố ý hay vô ý mà trực tiếp xếp cho Lăng Công Chúa vị trí bên trái cách Đàm Duật xa nhất!
Chỉ vừa thấy ánh mắt không vui của Lăng Công Chúa, Duật Tiểu Gia liền lo lắng.
Đang lúc Duật Tiểu Gia định dựa vào sức quyến rũ của mình để đổi chỗ với cô gái ngồi cạnh Lăng Công Chúa thì cô bỗng đứng lên, đi đến trước mặt Duật Tiểu Gia.
“Đứng dậy, đổi vị trí cho tôi!” Lời này của Lăng Công Chúa đúng là nói với cô gái ngồi bên cạnh Duật Tiểu Gia.
Thật ra Lăng Công Chúa đã sớm biết vé xem phim đều là cô nàng này mua. Đến vé xem phim của Lăng Công Chúa cô cũng là do cô ta để người khác chọn xong mới đưa cho mình.
“Dựa vào cái gì?” Người nọ hẳn cũng không nghĩ tới Lăng Công Chúa sẽ ngắn gọn rõ ràng yêu cầu đổi vị trí với cô ta như vậy, giữa lông mày cũng nhăn lại.
“Chỉ bằng…” Khi Lăng Công Chúa nói đến đây liền tạm dừng. Sau đó cô liền nhanh chóng ra tay đoạt lấy vé xem phim trong tay cô gái kia, lại đưa vé của mình cho cô nàng. Sau đó cô liền cầm lấy cuống vé xem phim bên cạnh Đàm Duật, nhíu mày nói với cô gái kia: “Chỉ bằng cái này!”
Hết chương 174.
– — —— ——–
Ta nói nó mệt ghê, mỗi lần edit mấy đoạn vấn đề và giải quyết vấn đề là mình đau não lắm, còn năm chương nữa đang chờ ôi…