(*) tú ân ái : từ ngữ chỉ việc thể hiện sự thân mật giữa các cặp đôi đang yêu
Editor: Mèo (meoancamam)
– – đường phân cách – –
“Kiều, cậu có phát hiện hôm nay tôi trông khác biệt không?” Buổi sáng hôm sau, trong văn phòng Kiều Trác Phàm liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Sở dĩ nói “khách không mời mà đến” còn không phải vì con hàng này từ đầu liền không đi từ cửa chính vào sao.
May mắn lúc này trong văn phòng chỉ có một mình anh, nếu như bị người khác bắt gặp còn không biết sẽ nghĩ ra sao nữa!
“Cậu có gì khác biệt à?” Kiều Trác Phàm vừa bị hỏi như vậy liền chỉ có thể bất đắc dĩ đánh giá cẩn thận mặt anh một hồi.
Nhưng Kiều Trác Phàm sau khi quan sát một hồi liền cho ra đáp án như vậy: “Ừ, dưới mắt thâm quá nghiêm trọng! Có phải tối qua lại làm chuyện vụng trộm nào không?”
Nghe được Kiều Trác Phàm nói như vậy, Duật Tiểu Gia liền có chút buồn bực.
Tại sao trọng điểm như vậy mà Kiều Trác Phàm không có nhìn ra mà lại có thể nhìn ra tối qua anh không ngủ đủ chứ?
Trên thực tế, tối qua sau khi nhận được quà của Lăng Công Chúa, còn được Lăng Công Chúa hôn vào má, Duật Tiểu Gia liền hưng phấn đến cả đêm không ngủ được.
Nhưng anh không phải muốn Kiều Trác Phàm nói đến quầng thâm mắt của anh!
“Cậu nhìn kỹ lại xem, ngoại trừ quầng thâm mắt còn có cái gì khác không!” Duật Tiểu Gia nói xong còn chỉ chỉ chỗ nào đó trên mặt anh.
Sợ Kiều Trác Phàm bỏ qua nên anh còn cố ý hướng má mình đến gần Kiều Trác Phàm thêm vài phần.
Lần này đương nhiên Kiều Trác Phàm cũng thấy được “dấu vết” không hề rõ ràng trên gương mặt Duật Tiểu Gia.
Thật ra đó chính là một vết son mà còn lại do Lăng Công Chúa lưu lại tối qua.
Tuy Lăng Công Chúa dùng màu son không đậm nhưng vẫn không vượt qua được Duật Tiểu Gia vừa về nhà liền soi gương đi soi gương lại! Khi phát hiện ra vết son này, Duật Tiểu Gia liền quyết định không rửa mặt! Anh muốn lưu lại vết son này để hạnh phúc có thể kéo dài một chút.
Đương nhiên Đàm Duật cảm thấy bản thân cũng không phải một người keo kiệt. Thời khắc hạnh phúc như vậy đương nhiên phải chia sẻ với bạn tốt của mình. Vậy nên sau một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau anh liền ra cửa chính là để Kiều Trác Phàm thấy được dấu vết lưu lại tối hôm qua.
“Hâm mộ không?” Duật Tiểu Gia nhìn Kiều Trác Phàm, vừa biết anh cũng thấy được vết môi đỏ trên má mình thì liền nhướn mày với Kiều Trác Phàm.
“Không hâm mộ!” Tầm mắt của Kiều Trác Phàm chỉ dừng lại trên mặt anh chưa tới một giây liền lập tức rời đi.
Nụ hôn như vậy, anh muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, dù cho Tiếu Bảo Bối không hôn anh thì anh cũng có thể bắt cô hôn! Cho nên anh hâm mộ làm gì?
Nhưng Kiều Trác Phàm không biết, việc anh không hâm mộ đối với Duật Tiểu Gia bên cạnh đã trở thành chuyện thiên lý bất dung (trời đất không cho) rồi!
“Kiều, cậu hâm mộ thì liền nói thẳng, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu!” Duật Tiểu Gia cảm thấy Kiều Trác Phàm đây là ghen tỵ. Ghen tỵ với anh tối hôm qua hẹn hò thành công cho nên Kiều Trác Phàm mới cố ý chọc giận anh.
“…” Nghe Duật Tiểu Gia ăn nói bậy bạ, Kiều Trác Phàm liền quyết định không thèm quan tâm! Bởi vì anh cảm thấy con hàng này hẳn là lâu lắm rồi chưa được tình yêu cảm hóa, thế nên mới một nụ hôn đã có thể khiến anh kích động như vậy…
Giống như Kiều Trác Phàm anh, tối qua không chỉ được tình yêu thấm nhuần qua mà còn được “thấm nhuần” cùng thân thể của Tiếu Bảo Bối.
Đến bây giờ cơ thể anh vẫn còn vô cùng vui vẻ, sao còn cần đố kỵ với kiểu hạnh phúc chưa đạt được khoái cảm kia của Đàm Duật chứ?
“Kiều… Nhanh nói một chút cảm tưởng của cậu đi, tôi…” Duật Tiểu Gia vẫn ru rú trong văn phòng của Kiều Trác Phàm mà làm tổ trên ghế sofa định nói gì đó, nhưng ngay lúc này điện thoại anh lại vang lên.
“Mẹ, có chuyện gì ư?” Với Duật Tiểu Gia thì chỉ cần là điện thoại từ trong nhà thì đều sẽ không từ chối nghe.
Dùng cách nói của Tô Du Du thì món hàng này nếu tương lai có kết hôn thì khẳng định cũng là người đàn ông tốt trong nhà!
Bên kia điện thoại, không biết mẹ Đàm Duật nói gì đó mà Duật Tiểu Gia vốn đang thảnh thơi nằm trên ghế sofa, dáng vẻ nhất định phải tú ân ái tới cùng bỗng lập tức ngồi dậy, lộ ra dáng vẻ kinh sợ: “Mẹ, mẹ…mẹ nói cái gì cơ!”
Duật Tiểu Gia như vậy cũng khiến cho Kiều Trác Phàm đang ngồi sau bàn làm việc bên kia bất giác mà nhìn anh thêm vài lần.
Nhưng Duật Tiểu Gia lúc này đã không còn cảm giác muốn lên mặt nữa.
“Được, con lập tức trở về…” Sau lời này Duật Tiểu Gia liền cúp điện thoại.
Kiều Trác Phàm thấy anh đứng dậy từ ghế sofa liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Cha tôi về rồi, mẹ tôi muốn tôi đi qua chợ mua chút bữa sáng cha thích mang về nhà!”