“Xuyên, anh nói xem chúng ta trốn ở chỗ này, thật sự không bị người khác phát hiện sao?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, có thể thấy được chỗ này là một phòng vệ sinh nam.
Chỉ là có chút không thích hợp trong nhà vệ sinh chính là, trong nhà vệ sinh nam vậy mà truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.
“Sẽ không, Huyên Huyên. Em cứ việc tin anh. . . . . .” Tiếng nói của người đàn ông có chút khàn khàn.
“Nhưng đây là bữa tiệc đính hôn của anh và cô ấy, chúng ta làm như vậy không tốt đâu?” Giống như cô gái có chút do dự, nhưng trong giọng nói của cô vẫn lộ ra một chút khát vọng.
Không biết cô gái này lặp đi lặp lại nhắc nhở bao nhiêu lần, chọc giận người đàn ông, hắn giận dữ, dieendaanleequyydoon trực tiếp gắt gao ép cô gái lên tường nhà vệ sinh lạnh lẽo, một tay bóp chặt chiếc cằm mảnh mai của cô, khàn giọng gào thét: “Đừng nói nữa, trong lúc thế này, cái gì anh cũng không muốn nghe.”
“Em biết rồi, cái gì em cũng không nói nữa là được.” Người đàn ông gầm nhẹ giống như để cho cô gái kia hiểu cái gì, sau một lát cô từ rụt rè, biến thành chủ động. Hai tay, giống như dây mây quấn quanh trên eo người đàn ông, mở ra một màn hôn môi.
Không thể nghi ngờ, cô gái chủ động ôm hôn, làm người đàn ông có chút vừa lòng. Chẳng qua, người đàn ông còn chưa thỏa mãn vẫn tiếp tục hôn, Mà cô gái kia trong khi tiếp thu nụ hôn của người đàn ông, đuôi mắt nhíu lại. . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
“Quý Xuyên?”
“Quý Xuyên anh ở đâu?”
Một cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng lụa mỏng vây quanh ngực, lúc này đang đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nam nhìn xung quanh.
Lễ phục màu trắng, vừa làm hiện lên đường cong của cô gái. Làn váy chỉ tới đầu gối, vừa lúc làm lộ ra đôi chân xinh đẹp.
Chẳng qua, cô gái hơi nhíu mày biểu hiện lúc này cô rất sốt ruột.
Cô nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh, cũng vẫn không thấy người cô muốn thấy.
Tiếu Bảo Bối buồn bực rồi.
Quý Xuyên vừa nói muốn đi toilet, bảo cô một mình chờ một hồi.
Nhưng cô đã đợi quá lâu, từ đầu đến cuối vẫn không thấy anh trở lại buổi lễ.
“Quý Xuyên, anh ở bên trong sao?”
Chẳng lẽ Quý Xuyên đã đến bửa tiệc đính hôn?
Không thể nào. Cô vừa mới hỏi người phục vụ, nói là từ khi anh đi vào cũng không có ra ngoài?
Có thể anh đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nghĩ đến khả năng đó, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng trực tiếp xông vàotrong toilet.
Quý Xuyên bị bệnh suyễn nghiêm trọng, nếu mỗi lần phát tác mà uống thuốc trễ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì lý do này, cho nên mỗi lần Tiếu Bảo Bối đều chuẩn bị một lọ thuốc trong túi, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nghĩ đến thời gian Quý Xuyên vào toilet cũng đã qua nửa giờ, Tiếu Bảo Bối vẫn kiên trì đi vào toilet nam. . . . . .
—— Tuyến phân cách ——
Tiếu Bảo Bối vừa đi vào toilet, mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài đều là biểu hiện kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, sau đó vội vã kéo quần lên.
Lần này, Tiếu Bảo Bối muốn kéo một người tới hỏi một chút cũng không có cách nào.
“Quý Xuyên, anh ở bên trong sao?”
Rơi vào đường cùng, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể gõ cửa từng phòng.
“Quý Xuyên?”
Toilet này tổng cộng có sáu phòng, hai cửa trước không có ai trả lời. Bị cô đẩy ra, bên trong rỗng tuếch.
Khi đứng trước cánh cửa thứ ba, Tiếu Bảo Bối nghe được tiếng rên nhỏ.
“Quý Xuyên. . . . . .”
“Quý Xuyên, anh sao vậy?”
“Quý Xuyên, em đẩy cửa tiến vào.”
Gõ vài lần, mặc dù có tiếng động nhỏ, nhưng không ai trả lời.
Như sau khi Tiếu Bảo Bối đẩy cánh cửa này ra, đột nhiên sắc mặt liền đỏ lên.
Bởi vì trên bồn cầu, có một người đàn ông đang ngồi. Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, trong mắt Tiếu Bảo Bối loé lên nét kinh diễm. Được rồi, lớn thế này, thật sự đúng là cô chưa từng thấy một người đàn ông có thể đẹp như vậy. Nhất là đôi mắt dưới đôi chân mày rậm, giống như gió lốc.
Cũng không biết là vì bị cô quấy rầy, có chút ảnh hưởng đến quá trình ‘Loại bỏ tạp chất’ của một người bình thường hay là thế nào, rõ ràng là mặt đẹp như vậy, lúc này đang âm trầm nhìn Tiếu Bảo Bối.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Có chút căng thẳng, Tiếu Bảo Bối cũng trở nên có chút cà lăm.
Theo bản năng Tiếu Bảo Bối muốn đống cửa nhà vệ sinh lại giúp người này, không làm gián đoạn hoạt động bình thường của cơ thể của anh, nhưng ai biết khi tay cô mới chạm vào tay cầm cửa, đột nhiên tay người kia túm chặt cánh tay của cô, sau đó kéo vào trong. . . . . .
“Ầm. . . . . .”
Khi cửa nhà vệ sinh đóng lại lần thứ hai, một màn huyền ảo đã xảy ra.
Người này ngồi ở trên bồn cầu, mà Tiếu Bảo Bối thế nhưng lại ngồi ở trên đùi người kia. . . . . .
Hẹn hò ba năm với Quý Xuyên, bây giờ cũng sắp kết hôn, Tiếu Bảo Bối còn chưa từng vô cùng thân thiết như vậy với hắn, không nghĩ tới hôm nay. . . . . .
Cô xấu hổ, hốt ha hốt hoảng từ trên đùi anh nhảy xuống.
“Anh. . . . . . Tôi. . . . . .” Nếu cô có thể nhìn thấy mặt của mình lúc này, nhất định sẽ cảm thấy cái mặt này còn hồng hơn trái cà chua.
Thấy bộ dáng ấp úng của cô, người đàn ông đơn giản tùy tiện đứng lên
“Anh anh anh. . . . . .” Lần này, Tiếu Bảo Bối càng thêm bối rối.
Người đàn ông này chắc sẽ không định vệ sinh chỗ đó trước mặt cô chứ? Nói như vậy thì đang không mặc quần, vậy cái kia lộ ra ngoài?
Cô gấp đến độ rối bời, dứt khoát dùng hai tay bưng kín hai mắt mình.
Ha ha. . . . . . Như vậy thì sẽ không thấy cái gì.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối còn đang lặng lẽ khen ngợi mình thông minh trong lòng.
“Che cái gì?” Ngay lúc này, tiếng nói hùng hậu của người đàn ông truyền đến.
“Anh không mặc quần.”
“Ai nói tôi không mặc quần? Không phải là cô chỉ mong sao tôi không mặc quần chứ?” Trong giọng nói của anh, mang theo khí phách. Mà trong giọng nói này, lại giống như mang theo một dòng ý cười.
Dè dặt cẩn thận, rốt cục Tiếu Bảo Bối cũng để hai tay che mắt mình xuống, vừa để xuống cô mới nhìn thấy người đàn ông này xác thực ăn mặc chỉnh tề.
Đây tới cùng là chuyện gì đây?
Từ lúc còn nhỏ trở đi, mẹ đều nói khi đi toilet thì phải cởi quần ra.
Nhưng người đàn ông này, mặc chỉnh tề thì làm cái gì ở trong này?
“Muốn nhìn sao?” Người đàn ông thấy cô vẫn còn nhìn nơi nào đó của anh, dứa khoát đặt tay ở trên thắt lưng.
“Đồ tưởng bỡ, ai muốn nhìn anh.” Anh nghĩ mình là vàng sao? Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Lúc trước, từng gặp người tự kỷ, nhưng thật đúng là chưa từng gặp người tự kỷ đến hết thuốc chữa như vậy.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này thật sự rất cao.
Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu mới phát hiện, người đàn ông này vậy mà không chỉ cao hơn cô một cái đầu. Đầu cô chỉ đến ngực của anh. . . . . .
Điều này làm cho người cao chỉ có 1m6 như cô, luôn luôn bất mãn về chiều cao của mình nhất thời hận không thể trực tiếp chui vào trong bụng mẹ cải tạo lại lần nữa.
“Muốn nhìn còn không cho nữa đấy.” Người đàn ông nhìn cô gần trong gang tấc, nhíu mày.
Cũng không biết có phải do ảo giác của cô không, cô giống như vừa mới nhìn thấy ý cười từ trong mắt người đàn ông này. Đợi đến khi cô tập trung nhìn vào, liền không thấy.
Lúc này, biểu tình trên mặt của người đàn ông này, vẫn giống như là cô thiếu anh mấy trăm vạn không bằng.
“Cái kia. . . . . . Vừa rồi thật xin lỗi. Tôi đi tới. . . . . .” Nói thật ra, ở chung với một người đàn ông trong nhà vệ sinh lâu như vậy, dieendaanleequyydoon Tiếu Bảo Bối cảm thấy không được tự nhiên. Tuy hình dáng của anh thật đẹp mắt, nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn không quên mục đích cô ở trong toilet này.
Cô tới là vì muốn tìm Quý Xuyên.
Không biết bây giờ anh có khỏe không.
Khi cô sắp kéo cửa đi ra, người đàn ông phía sau ỷ vào tay dài, trực tiếp đè cánh cửa cô định kéo ra.
“Anh còn muốn làm gì?” Khi anh kéo lại, cô hoảng loạn, nói chuyện khiêm tốn, cũng xin lỗi rồi. Người này còn muốn thế nào?
“Như thế nào? Nhìn tôi, ngồi lên tôi, liền phủi mông muốn đi?” Người đàn ôn lần thứ hai nhíu mày. Giữa mạnh mẽ lại mang theo một chút khàn khàn, hình như là giọng tự nhiên.
“Tôi. . . . . . Lúc nảy anh cũng không cởi quần mà, cái gì tôi cũng không nhìn thấy. Chuyện gì cũng không làm, chắc không phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm chứ.” Hơn nữa Tiếu Bảo Bối cô ngồi ở trên đùi anh, còn không phải bị anh kéo sao. Vừa ăn cướp vừa la làng, đừng quá đáng như vậy chứ.
“Xem ra, lúc nãy không nhìn được nên có vẻ cô cực kỳ thất vọng. Nếu như vậy, tôi đây liền. . . . . .” Tay anh lần thứ hai đặt ở trên lưng quần của mình. . . . . .
Động tác ngả ngớn đó, lập tức làm khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ lên, cũng làm cô tức đến dậm chân.
“Biến thái.” Tiếu Bảo Bối không chút suy nghĩ mắng người. Chỉ là lời này, đã có chút hiệu quả.
Vốn người đàn ông đang muốn cởi quần, đột nhiên dừng tay, đôi đồng tử kia sâu như biển nhìn chằm chằm lấy cô: “Cô gái, nghe được những lời cô vừa nói, tôi quyết định đổi lại suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?”
“Cô gái, cô đang mời tôi sao?” Anh cười rụt rè, thật giống như câu hởi mới vừa rồi chính là chuyện hiển nhiên.
Nhưng trong lời nói tà ác, làm cho Tiếu Bảo Bối hoảng hốt: “Quý Xuyên, em đụng trúng tên biến thái rồi.”
Cũng không biết lời nói của cô làm người đàn ông này mất hứng chỗ nào, mặt vừa hiện lên chút ý cười miễn cưỡng lại trở về âm trầm.
Mà cánh tay dài vốn đang ngăn ở cửa toilet, cũng thu lại.
Thấy anh không còn ngăn cản nữa, Tiếu Bảo Bối lập tức đẩy cánh cửa ra, sau đó chạy trốn mất dạng.
Mà Tiếu Bảo Bối không biết là, cô vội đến mức bỏ lại túi xách, bởi vì cô quá bối rối nên đã lưu lại chứng cứ phạm tội ở hiện trường. . . . . .
Cô chạy ra khỏi toilet nam, lại đụng vào một người đàn ông đang chuẩn bị đi vào.
Nhưng ngay cả câu xin lỗi Tiếu Bảo Bối cũng không nói, liền giống như chú chó con bị giẫm phải đuôi, chạy trốn điên cuồng.
—— Tuyến phân cách ——
“Kiều Trác Phàm, cậu ở trong đó lâu như vậy, tôi còn nghĩ cậu rơi xuống hầm cầu rồi. Như thế nào, đồ tôi mới đưa cho cậu, cậu có xem không?” Người đàn ông vỗ vỗ cái vai sau khi bị đụng phải đi tới một phòng trong toilet, khi đi tới phòng mà Tiếu Bảo Bối vừa chạy ra liền đứng lại.
Trong tầm mắt, chính là một người đàn ông đứng ở trong, đôi mắt đen đang nhìn một chỗ không biết suy nghĩ cái gì.
Mà theo tầm mắt của người đàn ông này, người đàng ông vừa mới tiến vào nhìn thấy túi sách rơi trên mặt đất, còn có danh thiếp rơi ra từ trong túi.
“A, hóa ra là diễn cảnh mật ngọt trong nhà vệ sinh? Thật ngại quá, vừa rồi bị tôi phá vỡ.” Khi nói lời này, anh ta không có lòng tốt nhặt tấm danh thiếp của người kia lên, đọc chầm chậm: dieendaanleequyydoon “Tiếu Bảo Bối, trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Tiếu thị. . . . . . Kiều, xem ra vận may của anh không ít.” Sau khi nhìn ba chữ Tiếu Bảo Bối trên danh thiếp, người đàn ông bị anh trêu chọc tên là Kiều Trác Phàm, ý cười càng sâu.
Nhưng bỏ đá xuống giếng thật lâu sau cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn, điều này làm cho người nào đó có chút ưu thương.
“Kiều, ban ngày ở trong nhà vệ sinh, đầu óc bị thiếu ôxi hay làm sao vậy?”
Câu nói thứ hai của anh ta, cuối cùng cũng gọi được thần trí đã chạy xa của Kiều Trác Phàm trở về.
Liếc mắt nhìn người đối diện một cái, Kiều Trác Phàm nói: “Duật, tôi hối hận rồi. . . . . .”