Cộng thêm với vụ chém gϊếŧ tối qua khiến cả tôi và ông Tôn đều bị thương.
Nhất là cổ chân tôi.
Tối qua tình thế nguy hiểm, vì vậy tôi đã không để ý. Sau một giấc ngủ thì giờ tôi đau tới mức không thể đứng dậy nổi.
Tôi cảm thấy kinh hãi, không ngờ đám tàn thi đó lại mạnh như vậy. Một nhát cào mà khiến cả gân cốt cũng bị thương! Tôi lại nhìn ông Tôn, tình hình cũng không tốt hơn tôi là bao, toàn thân chỗ nào cũng có vết máu.
“Được đấy, vốn định bảo cậu phục vụ tôi, không ngờ cậu còn bị thương nặng hơn tôi nữa. Tôi thấy người làm thầy như tôi chẳng khác gì bảo mẫu, mà bảo mẫu còn có lương cơ ấy”.
Ông Tôn đau tới mức nghiến răng, vừa càm ràm với vẻ khó chịu vừa phục vụ tôi.
Nhìn ông Tôn, tâm trạng của tôi bỗng trở nên rối rắm.
Trước khi gặp người đàn ông tối qua, tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông Tôn. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã nhận định rằng ông Tôn sẽ đứng về phía mình.
Thực tế cũng đúng như vậy, ông ấy đúng là luôn bảo vệ tôi vô điều kiện.
Không chỉ cứu tôi nhiều lần mà ông ấy còn dạy tôi cả phù pháp Đạo gia không chút giấu giếm, thậm chí đến cả pháp khí đều đưa cho tôi sử dụng.
Vì vậy đối với ông ấy, tôi chỉ cảm thấy biết ơn và tin tưởng vô điều kiện.
Thế nhưng giờ ông ấy giấu giếm như vậy thì điều đó giống như một cái gai đâm vào trái tim tôi vậy.
Có lẽ ông Tôn cũng cảm nhận được thái độ của tôi đối với ông ấy thay đổi, thấy tôi không nói gì, chỉ nhìn ông ấy chăm chăm nên ông ấy nén đau, nghiến răng ngồi xuống bên giường của tôi.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Thế nhưng dù cậu có nghĩ tôi như thế nào thì chỉ cần cậu nhớ một điều là được, đó là chắc chắn tôi sẽ không hại cậu”.
Ông Tôn cực kỳ thông minh, một câu thôi đã nói trúng sự day dứt đang diễn ra trong lòng tôi.
“Tại sao ông phải đánh cược cả mạng sống ra để cứu tôi vậy?”
Ông Tôn đã biết rõ thì tôi cũng nói thẳng vào trọng tâm.
Chuyện về Miêu quỷ, tôi giúp Phương Tuyết là vì cần tiền.
Nhưng ông Tôn giúp tôi không phải vì tiền, sau khi giải quyết xong cũng không hề có yêu cầu gì.
Còn việc lưng của tôi có ngũ quỷ nhấc quan tài đã là số mệnh định trước mà ông ấy vẫn không do dự nhận tôi làm đồ đề, cùng tôi chịu nhân quả về những gì đã định sẵn.
Nếu như ông ấy chỉ vì vấn đề tu hành hoặc là tìm người tiếp quản thì chắc chắn tôi sẽ không tin. Nếu tu hành mà đến mạng cũng mất thì còn nói chuyện tu hành cái gì? Còn Đạo môn muốn tìm người kế thừa thì thường cũng phải biết rõ ngọn ngành, phù hợp với yêu cầu của môn quy hoặc là phải là người có duyên với Phật pháp thì mới có thể thu nạp vào môn phái.
Còn tôi thì chẳng có gì phù hợp.
Thế nên tôi bỗng cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao ông Tôn lại muốn giúp tôi? Thấy tôi hỏi như vậy, ông Tôn nhìn tôi với vẻ ý vị một lúc rồi sau đó mới nhếch miệng cười he he.
“Tại sao à? Có duyên thôi”.
Ba chữ đơn giản cứ thế cho qua.
Tôi chau mày, rõ ràng đây không phải là đáp án mà tôi muốn.
“Nếu như ép nói ra một nguyên nhân thì đó chính là tôi đã nhắm trúng tiên gia trên người cậu”.
Thấy tôi đanh mặt, bộ dạng không hỏi được đến nơi đến chốn thì không chịu buông tha nên ông Tôn gãi đầu, bất lực đưa ra cho tôi một lý do.
“Cậu cũng biết tôi là một đệ tử của Đạo gia. Mà đệ tử Đạo gia tu hành thông qua thần giao với tiên gia.Vậy nên gặp được tiên gia có tu vi càng cao thì việc tu hành của tôi cũng được tiến bộ. Mà vị tiên gia trên người cậu, là tiên gia thần bí khó lường nhất mà tôi gặp cho tới thời điểm hiện tại, vì vậy tôi đã nảy ra ý định đó".
Nói xong ông ấy nhún vai, bộ dạng cậu tin hay không thì tùy.
Nghe ông ấy nói vậy, tôi không hề phản bác.
Tôi biết tính tình của ông Tôn, ông ấy đã nói tới bước đó thì dù tôi có hỏi nữa cũng không thể hỏi ra được đáp án thứ hai.
Thế nhưng nếu đúng như những gì ông ấy nói thì sự nghi ngờ của tôi dành cho ông ấy càng nhiều hơn.
Khi hai người đang nói chuyện thì cánh cửa trong sân vang lên âm thanh.
Từ khi chuyển vào ngôi nhà nhà, ngoài Phương Tuyết ra thì chẳng có người thứ hai nào biết chúng tôi đang ở đây.
Vì vậy khi nghe thấy tiếng cửa vang lên, tôi vô thức cho rằng người đứng bên ngoài là Phương Tuyết. Thậm chí tôi còn đoán là có lẽ Phương Thiên Vỹ lại xảy ra chuyện gì rồi? Thế nhưng khi ông Tôn mở cửa ra thì phát hiện người đứng bên ngoài lại là Liễu Chấn Quốc.
Liễu Chấn Quốc có thể xuất hiện ở đây, tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao thì Liễu Nguyệt Như cũng ở trong nhà, ông ta không yên tâm, muốn tới thăm cũng là điều bình thường.
Thế nhưng ông ta tới lần này còn mang theo một kệ thờ nhỏ nhắn, xinh xắn.
Trên kệ thờ còn có một bài vị nhỏ, gỗ đỏ và chữ vàng.
Nhưng vì quá nhỏ nên tôi không nhìn rõ chữ phía trên.
“Ây dà, ông đến thì đến, còn mang theo đồ nữa”.
Cái tật mặt dày của ông Tôn lại phát tác. Nhìn thấy cái kệ thờ được thiết kế tinh xảo thì bỗng nổi hứng, cười hi hi bước tới, định nhận lấy nó từ tay của Liễu Chấn Quốc.
Thế những Liễu Chấn Quốc đã sớm có sự phòng bị, thấy ông Tôn có ý đồ thế là bèn vội vàng quay người, né qua một bên.
“Không phải tôi không tin đạo trưởng mà là ngoài Trương Ly ra thì người khác không được động vào cái kệ thờ này”.
Có lẽ Liễu Chấn Quốc cũng đã nghe ngóng được bản lĩnh của ông Tôn từ miệng Phương Tuyết nên tỏ ra cung kính với ông ấy.
Thế nhưng tay cầm kệ thờ của ông ta vẫn giơ cao như sợ nếu không đề phòng thì ông Tôn sẽ cướp mất.
Nhất thời không lấy được nhưng ông Tôn vẫn không chịu buông, cứ nhìn chăm chăm vào bài vị trên kệ thờ.
Đúng là đã bị ông ấy nhìn ra thật.
“Ấy, kệ thờ này vốn là thứ đế cúng Thần Phật, ở đây không có Phật, cũng không có đèn thơm, chỉ có một bài vị, phía trên có viết ba chữ Liễu Nguyệt Như, lẽ nào bên trong kệ thờ này chính là phần hồn bị mất đi của Liễu Nguyệt Như sao?”
Ông Tôn cũng nói với vẻ vô cùng kinh ngạc như thể không tin rằng thứ mà chúng tôi một mực tìm kiếm giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Nghe ông Tôn nói vậy, Liễu Chấn Quốc cũng tỏ ra ngạc nhiên. Ánh mắt ông ta nhìn ông Tôn càng trở nên sâu xa hơn.
“Đạo trưởng thật giỏi. Ông nói không sai, thứ khóa bên trong chính là phần hồn bị lấy đi của con gái tôi”.
Thấy bị nhìn thấu, Liễu Chấn Quốc cũng không giấm giếm nữa. Chỉ cần thận đưa kệ thờ tới trước mặt tôi.
“Tôi đã nghĩ đủ cách để lấy được phần hồn này từ nhà họ Uy về. Sau này Liễu Nguyệt Như giao cho cậu. Đợi sau khi con bé hồi phục thần thức, cậu hãy nhanh chóng đưa con bé về thôn nhà họ Trương kết hôn. Sau này đừng quay lại đây nữa”.
Liễu Chấn Quốc nói với giọng vô cùng nghiêm túc.
Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
Gạt nhân phẩm Liễu Chấn Quốc qua một bên, chỉ nói riêng về nhà họ Uy, đây là một gia tộc hở ra đã gϊếŧ chết hàng trăm thiếu nữ để phục vụ tế bái. Giờ khó khăn lắm mới có được hồn thể để cải mệnh cho Uy Chính Thiên, vậy mà bọn họ có thể dễ dàng buông bỏ như vậy sao?
“Nói đi, ông đã đồng ý điều kiện gì với nhà họ Uy?”
Mặc dù tôi rất nóng ruột có được phần hồn của Liễu Nguyệt Như, nhưng tôi không vội nhận kệ thờ từ Liễu Chấn Quốc mà chỉ nhìn ông ta chăm chăm và hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Tôi biết rất rõ, thứ có thể khiến nhà họ Uy buông tay thì chắc chắn phải là thứ mà bọn họ còn muốn hơn cả phần hồn này.