Tôi vội lấy điện thoại ra nhìn giờ. Lúc này đã là hơn tám giờ, tôi bèn gọi điện cho Tào Thần.
“Phía anh thế nào rồi?”
Giọng nói của Tào Thần trong điện thoại có phần mệt mỏi.
“Trương đại sư, tôi quên không nói cho cậu, lúc chiều sau khi chúng ta gọi điện xong không lâu thì vợ tôi kêu đau bụng nên giờ đang ở trong bệnh viện đợi sinh rồi”.
Tôi nghe thấy vậy thì chột dạ.
Hỏng rồi! Lẽ nào con chồn không xuất hiện là vì nó đã ra tay, nó muốn liều mạng với tôi sao?
Tắt điện thoại, tôi trầm mặt nhìn xung quanh sau đó quay người thò tay vào trong cái hố.
Trong hố có vài con chồn, nếu như cứ thế thò tay vào thì sẽ bị chúng cào cho chảy máu, nhưng giờ tôi không sợ, bọn chúng đã sớm bị đám lửa vứt vào trong dọa sợ chết khiếp rồi.
Tôi thò tay vào thì túm được ngay đuôi của một con chồn con.
Tôi dùng sức, kéo nó ra khỏi cái hố.
Sau khi lôi ra, con chồn kia dường như sợ quá nên tới cả việc giãy giụa cũng không biết.
Tôi nghiến răng, lấy bật lửa ra, giơ con chồn lên cao và bật lửa vào đầu của nó.
Ngọn lửa đốt vào đầu con chồn, vừa đau vừa nóng, mặc dù không chết nhưng vô cùng khó chịu.
Con chồn con không chịu được nữa nên giãy giụa và gào thét.
Tôi dùng lực siết mạnh nó và nhìn chăm chăm về phía trước hét lên.
“Hôm nay tao đã dám đào cái hố này là dám làm chuyện tuyệt hộ. Nếu không bước ra thương lượng thì tao sẽ lột da nó, và nướng nó cho chó ăn.
Câu nói của tôi đúng là đã mang hận tới tận xương tủy rồi.
Tôi lột da rồi nướng chín, đây có thể nói là thủ đoạn mà các thầy phù thủy thích làm.
Để tạo ra được sự oán hận tới cực độ của đám chồn.
Vì vậy bọn chồn sợ nhất là điều này.
Quả nhiên tôi vừa dứt lời thì có một con chồn to chậm rãi từ sau gốc cây trước mặt bước ra.
Với đôi mắt u ám màu đỏ và màu lông trắng vàng xen kẽ.
Đây chính là con chồn đã chặn đường chúng tôi.
Nó nhìn tôi chăm chăm và từng bước đi lại gần, sau đó khi còn cách tôi tầm một mét thì nói chậm rãi ngồi xuống.
Thực ra có thể nhìn ra ít nhiều tôi cũng cảm thấy căng thẳng. Dù gì nó cũng sắp thành tiên mà đạo hạnh lại bị hủy hoại, chỉ riêng dựa vào việc tu luyện mấy trăm năm thì nó đã có thể chơi tôi đến chết rồi.
Giờ tôi khiêu chiến chẳng qua là vì muốn bóp nghẹt mạch sống của nó.
Nó là niềm tín ngưỡng của những con chồn khác. Nếu đến cả đồng đội của mình mà nó không cứu thì nó sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm.
Đạo lý này giống y như ở con người vậy.
Thấy nó ngồi xuống, tôi nuốt nước bọn rồi mới mở miệng đàm phán với nó.
“Tao biết nhà họ Tào đã hủy hoại đạo hạnh mấy trăm năm của mày nhưng mạng người liên quan tới trời đất, có trật tự nhân quả, mày báo thù chuyện năm xưa anh ta không lên tiếng thì cũng thôi, giờ còn hại cả gia đình anh ta, đây đúng là tạo ác! Nếu với tu vi như vậy, dù có thành tiên thì cũng chẳng phải chánh đạo gì!”
Tôi mở miệng ra là lấy đạo lý chèn ép để khiến nó cảm thấy vô lý.
Nhưng tôi bỗng nghĩ sai một vấn đề.
Cái thứ này lại có thể nói đạo lý với bạn sao?