Ba chữ "Hồ đại tiên" vang lên vào lúc này chẳng khác nào một cái phao cứu sinh đối với tôi. Tôi vội vã nhắm mắt lại, gạt bỏ những tạp niệm, âm thầm gọi ba lần tên của Hồ đại tiên.
Sau khi gọi xong ba lần, tôi mở mắt ra chờ đợi Hồ đại tiên xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng kể cũng lạ, sau khi vừa gọi xong tên Hồ đại tiên, tôi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở lưng.
Ở chỗ mắt quỷ trên lưng tôi lại đau nhói khiến tôi đứng không vững, lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Hỏng rồi... sư thúc, đau... đau quá..."
Lần này cơn đau còn dữ dội hơn lần trước, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy. Nếu không phải vì giờ tôi không thể cử động thì tôi chỉ hận một nỗi không thể đâm đầu vào tường chết luôn ở đây.
Tôi không hiểu được, chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ Hồ đại tiên tới giúp mà thôi. Tại sao cái mắt quỷ mà cổ thi kia để lại trên người tôi lại phản ứng mạnh đến vậy?
Với tình hình này thì đám hồn thể kia không cần ra tay, tôi đã bị cái mắt quỷ này hành cho chết trước rồi.
Vào lúc tôi đang bị mắt quỷ giày vò đến chết đi sống lại, một bàn tay đột nhiên đặt lên lưng tôi.
Khi bàn tay đó chạm vào tôi, lập tức một luồng linh khí mát lành đi vào cơ thể, vào thẳng lục phủ ngũ tạng.
Sau khi trải qua cơn đau thấu xương, luồng linh khí này có tác dụng thanh tẩy chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Sư thúc, không phải thúc nói cái mắt quỷ này bảo vệ tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy như nó muốn lấy mạng tôi thì đúng hơn..."
Được luồng linh khí kia đi vào cơ thể tôi mới dần thở đều trở lại, nói năng cũng trôi chảy hơn.
Chẳng trách mỗi khi ra trận, tướng quân nào cũng muốn mang theo một vị thần y. Vào thời khắc quan trọng thì kiểu gì cũng sẽ dùng tới.
Tôi ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển, đang định chống tay đứng dậy thì nhờ luồng ánh sáng le lói còn lại tôi phát hiện đằng sau lưng tôi hình như có hai bóng người!
Đầu tiên tôi giật mình sợ hãi nhưng sau đó lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.