Từ khi con hồ ly màu đen đó bước ra từ trong cái lỗ, đôi mắt sáng và nhanh nhạy của nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Cũng không biết là do nó đã ở đây làm vật trấn yểm quá lâu hay là do khinh thường không muốn đếm xỉa đến chúng tôi nên vị Hồ tiên này chẳng thèm nói câu nào. Nó chỉ dùng ánh mắt vừa như cảnh cáo vừa như khinh miệt nhìn chúng tôi, sau đó khoan thai đi tới bên cạnh cổ thi kia.
Uy Tinh nhìn thấy Hồ tiên xong thì cũng trở nên lo lắng và cẩn trọng. Cô ta nhìn chằm chằm Hồ tiên rồi hạ giọng nói nhỏ với Tam Thanh.
"Tam Thanh, tôi biết anh cũng đến đây vì con linh hồ này. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, nhưng rốt cuộc ai có thể thu nhận nó thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi".
Nghe Uy Tinh nói vậy, tôi giận đến nỗi nghiến răng ken két nhưng lại không thể phát tiết ngay lúc đó. Chỉ tại bản thân tôi quá ngu ngốc, bị vẻ ngoài mềm yếu của cô ta che mắt dễ dàng.
Tam Thanh ngược lại không hề giận dữ, dáng vẻ như thỏa hiệp rồi nhún vai một cái.
"Cô đúng là quỷ kế đa đoan, đầu tiên là dụ chúng tôi tới đây, sau đó là đưa ba âm nữ tới để tôi gọi Bạch tiên tới. Đợi Bạch tiên xuất hiện làm kinh động tới Hồ tiên trấn giữ nơi này, cô lại định ra tay để có được Hồ tiên. Chậc chậc, từng bước từng bước một. Giỏi, quả là rất giỏi, nếu so với cô thì Uy Chính Thiên kia quả thực chỉ là đồ bỏ đi!"
Nói rồi, Tam Thanh lảo đảo bước hai bước, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực.
"Giờ cô cũng không cần nói với tôi cái gì mà dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Cô đã khiến tôi sức cùng lực kiệt rồi, còn có bản lĩnh gì mà đi giành với cô? Hơn nữa tôi cũng có thể nhận ra đứa cháu trai này của tôi chẳng phải đối thủ của cô. Đương nhiên, cô cũng biết cậu ấy quan trọng thế nào đối với tôi. Nếu cô còn chút lương tâm thì Hồ tiên này chúng tôi cũng không tranh với cô nữa, chỉ cần cô cho Trương Ly rời khỏi đây bình an vô sự là được rồi".
Tam Thanh đang nhượng bộ sao?
Sao tôi có thể đồng ý được cơ chứ? Bị cô ta lợi dụng đủ đường đã đáng hận lắm rồi. Hiện giờ đến giờ phút quan trọng này, mặc dù tôi không có tham vọng có được Hồ tiên, nhưng sao tôi có thể để họ Uy này dễ dàng có được điều cô ta muốn!
"Sư thúc, thúc nghỉ ngơi đi đã! Thúc yên tâm, dù có phải liều cái mạng này, tôi cũng không để Hồ tiên rơi vào tay nhà họ Uy!"
Tôi mặt nghiêm túc vỗ vai Tam Thanh rồi trịnh trọng tuyên bố.
Ai ngờ tôi vừa dứt lời thì Tam Thanh đã cho tôi một cái bạt tai.
"Thằng nhóc này, sư thúc đang cứu cậu đấy, cậu lại còn tự mình nhảy vào hố lửa, ban nãy tôi đã dặn dò cậu thế nào? Bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tự tiện nhúng tay vào. Có phải cậu không nghe lời tôi nữa phải không? Có phải cậu cho rằng giữa cậu và Hồ tiên có mối liên kết nên không biết mình là ai nữa không!"
Tam Thanh không nổi giận với Uy Tinh mà lại nổi trận lôi đình với tôi.
Có điều nghe Tam Thanh mắng xong thì tôi như tỉnh ra. Tôi nhìn con hồ ly kia với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.
Thấy tôi đã từ bỏ, Uy Tinh như thở phào nhẹ nhõm. Cô ta cẩn thận lấy ra một lệnh bài làm bằng ngọc.