Uy Chấn Tử cũng không hề khách khí với Tam Thanh. Tôi nghe những lời này mà cảm thấy vô cùng bực bội.
Ông già này đúng là vô liêm sỉ, người nhà mình làm những trò bẩn thỉu lừa gạt người khác thì ông ta không nói nửa câu. Tôi và Tam Thanh tương kế tựu kế cho Uy Tinh gậy ông đập lưng ông thì ông ta lại cắn chặt không buông.
Vả lại, Hồ tiên này từ lúc nào mà trở thành của nhà họ Uy rồi? Trước đó chính Uy Tinh cũng nói việc thu phục Hồ tiên phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Ai thu phục được thì Hồ tiên thuộc về người đó. Vậy chúng tôi phải giải thích cái gì cho ông ta chứ?"
"Này ông già, ông có nói lý lẽ không vậy? Vậy cháu gái ông lừa gạt chúng tôi như vậy ông cũng nên giải thích đi chứ!"
Tôi tức quá không nhịn được nữa nên buột miệng trả treo với Uy Chấn Tử kia vài câu.
Thấy tôi vặn lại, Uy Chấn Tử không mở miệng giải thích mà nheo mắt lại nhìn tôi một lúc.
"Trương Ly, đừng tưởng ông cậu là nhân vật lớn thì cậu có tư cách đối đáp với tôi. Cậu có tin tôi có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử không?"
Uy Chấn Tử này giống hệt Uy Chính Thiên, rõ ràng là đều ngang ngược thành thói. Mới bị tôi nói lại một câu là đã không chịu được rồi.
Câu nói của ông ta làm tôi giận đến mức bật cười.
"Nếu ông thực sự có bản lĩnh như vậy thì tôi sẽ đứng ở đây đợi ông. Nếu ông đã biết ông nội tôi là người như thế nào thì sau này hãy bảo đám con cháu nhà ông lễ phép với tôi một chút. Nếu họ chọc tức tôi thì hai bên sẽ không dễ nhìn mặt nhau đâu!"
Uy Chính Thiên làm tôi bực mình, Uy Chấn Tử này còn khiến tôi thấy phiền hơn gấp trăm lần.
Dù gì tôi cũng đã ký khế ước với Hồ tiên, mục tiêu của Tam Thanh cũng đã đạt được. Giờ tôi không kiêng kỵ gì nữa nên mở miệng trút giận.
Vốn việc để chúng tôi chiếm được ưu thế đã khiến Uy Chấn Tử khó chịu lắm rồi. Giờ thấy tôi không khách sáo như vậy, gương mặt không thể đoán được tuổi tác của ông ta càng như bị một lớp mây đen che phủ.
"Trương Ly, vốn tôi nể mặt ông nội cậu và Tôn Đạo sĩ nên còn định khách sáo một chút. Chỉ cần cậu chủ động hủy bỏ khế ước với Hồ tiên thì hôm nay tôi sẽ không làm khó dễ cậu".
Nói đến đây, Uy Chấn Tử đột nhiên phất ống tay áo, một luồng sát khí tỏa ra từ ông ta.