Lúc này tôi mới bừng tỉnh ngộ, chẳng trách người bảo vệ kia vừa nghe danh Tam Thanh đã lập tức trở nên vô cùng cung kính. Xem ra trước đây ngôi trường này cũng đã xảy ra chuyện cho nên người bảo vệ mới tin tưởng Tam Thanh như vậy.
Tôi và Tam Thanh đang nói chuyện thì bên ngoài vọng tới tiếng bước chân dồn dập.
Cửa vừa mở ra, một người cao to lực lưỡng bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ.
"Xin chào đại sư, tôi là trưởng đội bảo vệ của ngôi trường này. Tôi tên là Vương Cường, nghe nói đại sư là đệ tử Mao Sơn, xin hỏi tại sao hôm nay đại sư lại đến trường chúng tôi?"
Đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên hỏi Tam Thanh tại sao lại tới đây, có điều câu hỏi này quả thực có chút thừa thãi.
Từ thái độ của ông ta và người bảo vệ ban nãy đã đủ biết ngôi trường này có vấn đề. Vậy mà giờ ông ta còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, vừa nghe đã nhận ra sơ hở.
"Tôi và cháu trai tôi đi du lịch qua nơi này, nhận thấy trong trường có âm hồn lảng vảng, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của học sinh nên tôi cố tình tới đây điều tra một phen".
Tam Thanh một khi đã ra dáng thì tác phong hoàn toàn không thua gì ông cụ Tôn, mở miệng ra là dùng từ ngữ vô cùng trang trọng. Dáng vẻ thâm sâu lão luyện đó khiến tôi suýt nữa không nhịn được cười.
Nghe Tam Thanh nói xong, Vương Cường liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Tam Thanh.
"Đại sư, không phải tôi nghi ngờ năng lực của đại sư. Nhưng gần đây trường tôi rất yên bình, không hề có chuyện gì kỳ lạ".
Nói rồi, ông ta lại đưa mắt thăm dò nét mặt hai chúng tôi.
Tam Thanh hừ lạnh một cái.
"Nam đẩu Bắc sinh, về phong thủy thì ngôi trường này hoàn toàn bị xây ngược hướng, vậy mà còn dám nói là không có chuyện gì? Nếu tôi không nhìn nhầm thì trong trường vừa có người chết phải không?"
Vương Cường vừa nghe xong thì đột nhiên rùng mình, nhìn Tam Thanh với vẻ không thể tin nổi.
"Đại, đại sư, thực sự đại sư có thể nhìn thấy ngôi trường này có vấn đề sao?"
Tam Thanh thậm chí còn chẳng buồn đáp lại câu hỏi này. Sư thúc tôi phất ống tay áo đứng dậy.
"Đi thôi cháu trai, nếu người ta đã không muốn chúng ta giúp thì chúng ta có lòng cũng vô ích. Ở đây mới chết một người, theo thúc thì không tới một tuần nữa chắc chắn sẽ có người tiếp theo. Có điều, việc này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, cứ để mọi việc thuận theo ý trời đi!"
Tam Thanh thở dài rồi đưa tay làm bộ định kéo tôi rời khỏi đó.
Vừa thấy chúng tôi định rời khỏi đó, Vương Cường hoảng hốt. Ông ta không kịp suy xét xem có lịch sự hay không mà vội vã lao tới trước mặt Tam Thanh, thò tay ra đóng chặt cửa phòng lại.
"Đại sư! Đại sư, là tôi đã mạo phạm đại sư, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết đại sư thật sự có bản lĩnh đến vậy. Nhưng là do trước đây tôi bị lừa quá nhiều đâm ra đề phòng, gần đây có rất nhiều người tự xưng là Đạo sĩ tìm tới cửa, kết quả đều là lừa gạt. Vì chuyện này mà tôi đã bị mắng rồi bị trừ lương không ít, cho nên tôi mới cảnh giác như vậy, xin đại sư đừng trách tội".
Vương Cường xem ra cũng là người chân chất thật thà nên Tam Thanh vừa diễn kịch là ông ta lập tức nói ra hết ngọn ngành.