Tam Thanh vừa nói vừa chỉ về phía góc hướng Đông Bắc.
“Hiến tế và cống phẩm khá khác nhau. Hiến tế giống như một sự giao dịch, hai bên trao đổi cho nhau những thứ mà họ muốn. Vì vậy tôi đoán rằng, dưới chỗ này chắc chắn là chôn loại thần vật ghê gớm nào đó".
Sau khi nghe sự suy đoán của Tam Thanh thì tôi bỗng giật mình.
Trước đó đã từng nói, tà vật sẽ có tà khí, linh vật thì đương nhiên sẽ có linh khí.
Những thứ đã được khai quang thì sẽ mang linh khí, còn sự mạnh yếu của linh khí ngoài việc liên quan tới đạo hạnh của người khai quan ra thì còn liên quan tới linh tính của vật đó nữa. Có những vật do cơ duyên trùng hợp nên từ lúc nó xuất hiện thì đã mang theo linh khí không hề tầm thường.
Giống như thanh kiếm Ngô Đồng mà ông Tôn đưa cho tôi đây.
Còn tòa ký túc xá này từ lúc tôi nhìn thấy lần đầu đã phát hiện ra ngoài một luồng sát khí nặng nề thì còn có thêm một luồng ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài. Lúc trước tôi còn cảm thấy khó hiểu.
Giờ nghe lời phân tích của Tam Thanh thì tôi đã biết nguyên nhân xuất hiện ánh sáng vàng đó rồi.
Nhìn từ góc độ luồng sát khí thì nơi đây vốn là vùng đất hung sát, nhưng không biết đã được ai đó thiết kế thần vật trấn nhiếp.
Dùng chính áp tà, vì vậy nơi này mới được bình an như vậy.
Giờ có người lại phá hỏng sự cân bằng đó, dùng người sống hiến tế, người chết cung phụng, rõ ràng là muốn nuôi dưỡng trở lại vùng đất hung sát này.
Sát khí càng thịnh, thần vật sẽ không thể trấn áp được. Đương nhiên sẽ bị trấn áp ngược lại.
Như vậy, kẻ phá vỡ bố cục sẽ có thể nhân cơ hội đó và lấy đi thần vật.
Nghĩ tới đây tôi lại ngẩng đầu nhìn lên hồn thể tàn khuyết trên đỉnh đầu.
Chẳng trách hồn thể này lại bị mất dần tứ chi, hóa ra là do bị vùng đất hung sát này gặm nhấm hết.
Cô gái này cũng thật đáng thương, mắc bệnh trầm cảm đã đủ thảm thương rồi, giờ còn bị đưa vào làm cống phẩm một cách vô tội, thậm chí đến cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có.
“Sư thúc, sát địa này đã khởi động thì chúng ta còn ngây ra làm gì nữa, mau vào trong xem xem thần vật có còn hay không?”
Khi đã thông suốt được huyền cơ thì tôi không nhẫn nại được nữa, chỉ muốn vào trong xem rốt cuộc đó là thứ gì.
Thế nhưng Tam Thanh đưa tay ra giữ tôi lại.
“Chán sống rồi sao? Giờ vào trong, chúng ta chẳng khác gì tế phẩm! Bị thần vật trấn áp lâu như vậy, giờ sự cân bằng bị phá vỡ, tà khí bên trong chắc chắn đang cực thịnh, vào chỉ có chết, lẽ nào cậu nghĩ thần vật vẫn còn ở đây đợi cậu sao?”
Thấy tôi xốc nổi, Tam Thanh trợn ngược mắt.
Giờ tôi mới biết tại sao Tam Thanh lại lo lắng như vậy.
Tam Thanh đang đợi một cơ hội có thể vào được sát địa, rõ ràng là đối phương cũng đang chờ đợi.
Chỉ cần tính sai một bước hoặc là chậm hơn đối phương một phân thì thần vật kia sẽ rơi vào tay họ.
“Sư thúc, sư thúc nói xem đây toàn bộ là do nhà họ Uy làm sao?”