“Sư thúc làm gì vậy? Không phải là định dùng cái thước này để phá hủy cổ thi đấy chứ?”
Thấy Tam Thanh lấy thước Thiên Bồng ra, tôi vô thức tưởng rằng Tam Thanh sợ nhà họ Uy sẽ có được cổ thi nên định tiêu hủy và bỗng cảm thấy kỳ vọng.
Về uy lực của thước Thiên Bồng thì tôi cũng chỉ được thấy trong ghi chép của ông nội mà thôi.
Thiên Bồng vốn là một võ tướng dưới trướng La Phong Bắc Đế, chuyên chỉ đạo thần quân trừ yêu diệt quái, vì vậy đám yêu quái rất sợ ông ấy.
Tên như ý nghĩa nên thước Thiên Bồng có thể mượn thần uy của Thiên Bồng để trừ tà diệt ma.
Nhìn cây thước gỗ đào dài một thước hai này, tôi nhìn Tam Thanh với vẻ kỳ vọng rằng sẽ mời được Thiên Bồng giáng thế để diệt tà.
Nào ngờ Tam Thanh sau khi lấy thước ra thì không hề triệu gọi cổ thi kia mà ngược lại cầm nó gõ gõ bên trái, gõ gõ bên phải.
“Sư thúc, sư thúc làm gì vậy? Thời gian không chờ đợi, lát nữa nhỡ cổ thi này bùng nổ thì rắc rối đấy”.
Tôi không hiểu hành động của Tam Thanh, trừ ma phải nhanh, về đạo lý này thì đến đứa con nít nó cũng hiểu.
Huống hồ bầu không khí bây giờ kỳ dị đến vậy. Từ lúc Tam Thanh nói cổ thi này chưa chết hoàn toàn thì tôi đã cảm thấy cô ta ngồi ở đó cứ như đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi vậy…
“Đồ ngốc này, không phải trước đó tôi đã nói rồi sao. Một thứ tà mà thế này, nhất định là sẽ có thánh vật trấn nhiếp, nếu không thì sớm đã làm loạn trời đất rồi. Vậy mà cậu nhìn xem, ở đây chẳng thấy gì cả. Điều đó chứng tỏ là suy đoán trước đó của tôi không đúng, thứ trấn nhiếp cổ thi này không phải là thánh vật mà là một vật thể sống”.
Tam Thanh vừa nói vừa cẩn thận gõ gõ vào bức tường, thi thoảng còn thận trọng ghé lại nghe xem có động tĩnh gì bên trong hay không.
Tôi nín thở quan sát từng hành động của Tam Thanh, không biết có phải do những lời nói kỳ lạ của Tam Thanh hay không mà tôi bỗng cảm thấy bầu không khí càng lúc càng kỳ dị.
Cứ như ngoài tôi và Tam Thanh ra thì vẫn còn một người nữa đang hít thở vậy.
Tôi cảnh giác nhìn cổ thi kia, lẽ nào giống như Tam Thanh nói, cô ta chưa chết hoàn toàn sao?
Tôi nhìn chăm chăm vào cổ thi đó. Cổ thi cũng dùng hai hốc mắt sâu hoắm nhìn tôi giống như có thể sống dậy bất cứ lúc nào vậy.
“Haizz…”
Càng căng thẳng thì càng dễ xảy ra điều bất thường. Bầu không khí im lặng bỗng truyền tới một tiếng thở dài u ám của người phụ nữ.
Trong bầu không khí căng thẳng tới tột độ này, tiếng thở dài khiến tôi giật thót tim, cả cơ thể nổi da gà, toát mồ hôi hột.