"Hồ tiên, ông không cần phải lòng vòng, người mà ông chỉ, chẳng phải là tiên gia trên người thằng nhóc đó sao?"
Sau khi bật cười, Uy Chấn Tử bèn rút về phía sau một bước và soi tôi với vẻ suy tư.
“Đúng là ghê gớm lắm, thế nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh của ông đây. Nếu cậu muốn dùng thứ đó để uy hiếp tôi thì có vẻ là cậu đã quá khinh thường tôi thì phải”.
Miêu quỷ vừa nói vừa liếm môi với vẻ u ám giống như đến cả tiên gia trên người tôi mà nó cũng muốn nuốt luôn vậy.
Tới lúc này tôi mới hiểu ra hai kẻ này toan tính với tiên gia thần bí trên người của tôi.
Thấy vẻ khinh thường của Miêu quỷ, Hồ tiên chẳng buồn đáp lời, chỉ chắp tay đi về phía cổ thi.
Hồ tiên đi tới, linh hồ kia giống như gặp phải chủ nhân bèn cung kính sạp xuống đất, đến cả mũi cũng rúc vào trong hai chân trước giống như cực kỳ kính trọng vị Hồ tiên này vậy.
“Hồ thị tôi đã lâu không nhập thế là vì ở đây canh chừng cổ thi này cho tới khi âm khí của cô ta tiêu hao hết thì thôi chứ không có thì giờ mà đôi có với các người”.
Nói xong, Hồ tiên bèn làm ra vẻ không liên quan tới mình đứng qua một bên như định đứng xem hội náo nhiệt.
Tôi thầm chửi vài câu, đã ký hiệp ước với tôi mà lại chỉ giả bộ chạy ra, còn nói vài câu chả rõ làm sao rồi định bỏ mặc không quản sao?
Nghe Hồ tiên không có ý định nhúng tay vào thì Uy Chấn Tử không lấy làm vui lắm mà trầm mặt.
Ông Tôn đứng cạnh xem hội vui bỗng bật cười.
“Uy Chấn Tử, ông nói thế nào đây? Muốn mời vị hồ tiên này thì e rằng không thể đâu, có ai mà không biết, Hồ tiên chín đuôi, cửu thế cửu sinh, kiếp này đã về với Trương Kinh Chi chứ. Nếu không phải Trương Ly có huyết mạch của Trương Kinh Chi thì e rằng đến cậu ấy cũng chẳng thể kinh động được vị tiên gia này đâu”.
Vừa nói, ông Tôn cũng vừa làm ra vẻ hóng hội vui và mặc kệ. Ông ấy đi tới trước mặt Uy Chấn Tử, sau đó vỗ vai ông ta.
“Nhân lúc vẫn còn thể rút lui thì theo tôi thấy, chúng ta nên rời đi sớm thôi”.
Ông Tôn nói xong thì sắc mặt Uy Chấn Tử càng xị xuống giống như vắt ra được nước vậy.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi tràn đầy vẻ u ám rồi lại nhìn Hồ tiên. Đợi đến khi mở miệng lần nữa, thì âm thanh đã quay trở về giọng nói của chính ông ta.
“Hồ tiên, tôi không tin, trong trời đất này, chẳng có ai mà không vì mình cả. Giờ Trương Kinh Chi đã chết, ông ta có thể hứa với đại tiên thì nhà họ Uy càng có thể làm hơn thế, thậm chí còn nhiều hơn. Hơn nữa, nhà họ Uy có ai chống lưng ắt đại tiên cũng biết, hà tất phải nhốt mình ở đây canh chừng một cái cổ thi chứ?”
Được ông Tôn nhắc nhở, có lẽ ông ta đã nhớ lại là mục đích tới đây là để thu phục Hồ tiên nên ông ta cũng không còn quan tâm tới việc ăn tôi nữa mà bắt đầu dụ dỗ và uy hiếp Hồ Tiên.
“Đại tiên bước vào nhà họ Uy, chỉ có lợi ích đang đợi đại tiên. Đương nhiên, chắc chắn sẽ không để đại tiên phải làm việc vô lương tâm như cả đời canh chừng ở một nơi như thế này. Hơn nữa đại tiên yên tâm, bất luận trên người đại tiên bị phong ấn cái gì thì chúng tôi cũng đều sẽ giúp đại tiên giải quyết”.
“Tới khi đó, trời đất rộng lớn này sẽ để cho một mình đại tiên ngao du, vậy chẳng phải sẽ sung sướng sao?”
Uy Chấn Tử chắc như đinh đóng cột rằng ông nội đã phong ấn thứ gì đó ghê gớm lắm lên Hồ tiên nên Hồ tiên mới đành phải khổ sở ở đây canh chừng cổ thi này.
Vì vậy ông ta sống chết muốn sự tự do cho Hồ tiên.