"Có điều vẫn may, cái mắt quỷ này hình như mới lên người cậu nên chưa hoàn toàn thích ứng, vừa mở đã đóng lại ngay. Nếu không thì ban nãy còn lâu tôi mới né được".
Sau khi chui lại vào ổ, Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.
Còn tôi thì càng không nhìn thấy được mắt quỷ thì lại càng muốn nhìn thấy nó. Nhưng tôi thử thêm mấy lần vẫn không được.
Loay hoay một lúc lâu, tôi đau mỏi cả người nên cuối cùng chỉ đành đặt mông ngồi phịch xuống giường.
"Sư thúc, mắt quỷ này có lẽ là do cổ thi nghìn năm đó đóng dấu lên người tôi. Thúc nói xem cổ thi này rốt cuộc có nguồn gốc ra sao. Đã chết cả nghìn năm rồi mà vẫn có thể hoàn hồn? Hơn nữa..."
Nói đến đây tôi có chút do dự.
"Hơn nữa cậu thấy nó trông vô cùng giống mẹ cậu, đúng không?"
Tam Thanh là người vô cùng nhạy bén, thấy tôi ngập ngừng thì lập tức đoán ra điểm khúc mắc.
Lúc Hắc Bạch Hỷ quỷ khiêng mẹ tôi ra khỏi Trương gia thôn, Tam Thanh cũng nhìn thấy.
Theo lý mà nói, nếu không có mắt âm dương thì sẽ không nhìn thấy hình dạng của hồn thể. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đêm đó họ đều nhìn thấy Hắc Bạch Hỷ quỷ, lại còn nhìn rõ hồn thể của mẹ tôi trong quan tài.
"Sư thúc, có phải mẹ tôi vẫn còn sống không? Cổ thi đó...có liên quan gì tới mẹ tôi sao ?
Đối với sự nghi ngờ của tôi, Tam Thanh chẳng cho đó là chuyện gì lớn lao.
“Đối với cổ thi đã chết hàng nghìn năm, có lẽ đã sớm quên mất mình trông như thế nào rồi, vậy nên lúc hoàn hồn sẽ biến thành người có ấn tượng sâu sắc nhất trong tiềm thức của mình".
Nói xong, Tam Thanh chau mày, hình như cũng phát hiện trong lời nói có gì đó không ổn.
Cổ thi mà lại hóa thành mẹ của tôi, vậy chứng tỏ trước khi chết cô ta đã từng gặp mẹ.
Nhưng hàng nghìn năm trước, tổ tiên của mẹ còn chưa ra đời, sao cổ thi này có thể ghi nhớ được hình dạng của mẹ tôi chứ?
Tam Thanh nghĩ không thông, tôi càng không thể hiểu.
Hai người day dứt một lúc thì cuối cùng Tam Thanh mới miễn cưỡng đưa cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ là hàng nghìn năm trước có một cô gái cực kỳ giống mẹ của tôi, vừa hay quen biết cổ thi này, hơn nữa mối quan hệ còn trên mức bình thường nên mới xảy ra tình huống như bây giờ.
Mặc dù cách giải thích này có phần miễn cưỡng nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hơn nên cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Thực ra về việc cổ thi hoàn hồn, trong thực tế cũng xảy ra không ít trường hợp.
Nổi tiếng nhất vẫn là vụ việc về xác chết tại thành phố vào năm 1995.
Nghe nói năm đó, các nhà khảo cổ trong thành phố đã đào được ba thi thể nữ từ thời triều Thanh tại Vũ Hầu Tử.
Nhưng không biết là do gặp phải điềm xui hay là do bảo quản không đúng mà cả ba thi thể này đều biến mất trong một đêm.
Ngày thứ hai, bên trong thôn đột nhiên có thêm năm thi thể khác.
Có năm người giống như cương thi, gặp người khác là cắn.
Còn năm cổ thi kia đi đâu thì không ai có thể nói rõ được.
Sau đó, người phía trên đã cử người đi điều tra nhưng tất cả thông tin đều bị đóng kín.
Tôi và sư thúc bỗng nói tới chuyện năm đó.