• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó, bởi vì liên tục bị cha mẹ nhắc đến chuyện có bạn gái nên Hoàng không thể giả bận bịu mà trốn luôn ở thành phố được nữa. Cậu sợ bây giờ đưa Quế Anh về nhà thăm họ thì còn quá sớm, chưa được ổn, nhưng mà dưới sự khuyên răn và nài nỉ của mẹ, cậu chỉ đành bất lực đi tìm Quế Anh hỏi chuyện.

“Về nhà mày á? Khi nào?” Quế Anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Cuối tuần được không?”

Trong lúc Hoàng còn đang thấp thỏm lo lắng thì bạn gái của cậu gật đầu dứt khói đáp:

“Được chứ.”

Quế Anh còn chẳng thèm đổi sắc mặt, cứ ngồi đó cầm bút viết liên tục. Gần đây cô đang tham gia vài chương trình khác trong trường với tư cách MC nên khá bận rộn, nhưng nếu bạn trai đã muốn đưa cô về nhà ra mắt thì đương nhiên cô sẽ tranh thủ thời gian. Cũng không phải lần đầu gặp mặt nên có gì mà sợ chứ? Trước kia ở trong cơ thể Tú một thời gian dài, Quế Anh từng thân thiết với gia đình Hoàng thế nào, cô còn nhớ rõ mồn một sở thích của cha mẹ cậu đây.

Hai người quyết định xong là sắp xếp đồ đạc ngay, mà thằng Phong thấy Hoàng chuẩn bị về thì buồn rười rượi:

“Mày về rồi ai nấu cơm cho tao ăn ké đây.”

“Cút, lần nào cũng bắt tao nấu mì cho!” Hoàng bay qua sút mông thằng bạn một cái.

“Uây, bạn có bồ cái là quên mình luôn vậy đó!”

Phong giả vờ khóc lóc nhưng thật ra cũng thấy rất vui vì cậu ta có thể rủ bạn gái về đây ngủ, trong lòng lén lút vui vẻ.

Cuối tuần, Quế Anh theo bạn trai về nhà ăn cơm và chào hỏi gia đình cậu. Bởi vì có kinh nghiệm nói chuyện với họ từ lúc còn tráo đổi linh hồn với Tú nên Quế Anh thuận lợi vượt qua được cửa ải của cha mẹ chồng tương lai. Tuy rằng bây giờ nói ra mắt là có hơi sớm nhưng bọn họ trải qua bao nhiêu chuyện vẫn có thể quay về với nhau, cô tin tưởng tình yêu này sẽ bền chặt mãi mãi.

Chiều muộn, mưa rơi lả tả lả tả bên hiên nhà. Hoàng ngồi bên cạnh Quế Anh rồi sờ sờ tóc cô tự trách:

“Biết thế tao đã xem dự báo thời tiết trước rồi mới tính đến chuyện đưa mày về.”

“Thôi được rồi, mưa cũng hay mà, tao thích cảm giác này lắm.”



Cảnh vật bình yên và dịu dàng đến lạ, thứ mà Quế Anh sẽ rất khó tìm thấy ở nơi thành phố xô bồ.

Bọn họ vô tình gặp gỡ, vô tình bước vào cuộc sống của nhau, lại vô tình chia xa. Cùng nhau trải qua những chuyện vui vẻ hạnh phúc, vượt qua những lần đau đớn khổ sở. Cuối cùng, mọi phiền não đều đã qua hết rồi, chỉ còn lại cảm giác nóng cháy của trái tim nhiệt thành nơi lồng ngực.

Quế Anh đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng, nói:

“Dù thế nào thì sau này tao cũng sẽ cùng mày già đi.”

“Tao cũng mong như vậy.” Hoàng bật cười.

Thời gian luôn trôi qua chóng vánh và không chờ đợi bất kỳ một ai. Mùa thu năm đó Quế Anh cùng Hoàng ngồi trước nhà hóng mưa rơi, mùa thu của năm năm sau, hai người đã vi vu đi du lịch tận trời mây.

Cái ngày mà Quế Anh đưa Hoàng về thăm gia đình, cậu cũng cố tỏ ra bình tĩnh giống như cách cô từng làm vậy. Nhưng vào khoảnh khắc cha của Quế Anh nói chuyện với cậu thì cậu lại có cảm giác như bị ép cung, lắp ba lắp bắp như một chú cún con bị lạnh mà run rẩy.

Quế Anh ở bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu.

Lòng bàn tay Hoàng luôn luôn rất ấm, giữ cho đôi tay bé nhỏ của Quế Anh không bao giờ phải chịu lạnh. Những lúc mệt mỏi hay buồn tủi, luôn sẽ có một người ở bên cạnh động viên cô hết mình, chọc cô vui.

Ai nói tình đầu là dang dở? Quế Anh cảm thấy mình và Hoàng là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu tuổi học trò có thể đơm hoa kết trái, và đâu đó ngoài kia vẫn còn rất nhiều rất nhiều những cặp đôi giống như họ.

Năm họ hai mươi sáu tuổi, Hoàng mang quà đến nhà chơi rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của gia đình Quế Anh, cậu đứng thẳng lưng, hùng hồn hô:

“Con yêu con gái chú, xin chú hãy gả con gái chú cho con!”

Quế Anh dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Năm đó bọn họ còn trẻ người non dạ chưa bao giờ nghĩ sẽ đi được đến lúc này, mọi thứ chỉ mới giống như hôm qua thôi, chớp mắt là kết thúc.

Cha của Quế Anh nhìn hai người từ hai cô cậu sinh viên năm nhất ngây ngô từng ngày từng ngày trưởng thành, dùng tình yêu ngọt ngào trải mật lên con đường đến tương lai mà lòng nhẹ nhõm.

Ông chỉ mong con gái tìm được một người thật sự yêu thương nó giống như cách ông đã từng làm, và rồi Quế Anh đã tìm thấy Hoàng.

Đại học M vẫn luôn có một truyền kỳ về cặp đôi vừa đẹp người vừa đẹp nết nào đó, ba trên bốn năm học cùng nhau nắm tay giành học bổng của trường, còn trở thành những hot tiktoker nổi tiếng vì chuyện tình yêu của mình.



Quế Anh thỉnh thoảng vẫn quay lại những đoạn clip ngắn về cuộc sống của bản thân rồi đăng lên trên mạng xã hội, muốn chứng minh cho mọi người thấy tình yêu chân thành vẫn luôn tồn tại.

Cái gì mà rửa bát lau nhà quét sân, Hoàng đều có thể phụ giúp cho cô.

“Anh chị định khi nào thì sinh em bé đấy?” Hà giả vờ gọi điện thoại trêu họ.

Quế Anh nhớ đến anh bạn Bảo từ miền xa chạy vào tận trong Nam chỉ để gặp lại mối tình đầu năm nào mà cười không khép được miệng:

“Khi nào anh chị cưới thì chúng tôi sinh được chưa?”

“Thôi vậy nghỉ sinh đi, bà đây không cưới cái tên đó!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng những người chơi chung với họ đều biết có lẽ chẳng nay thì mai sẽ nhận được thiệp mời từ Hà và Bảo mà thôi.

Mỗi lần đi họp lớp, ai nấy đều khá kinh ngạc khi hai cái đứa này vẫn còn liên lạc cho nhau sau chừng ấy năm ở xa. Người Nam kẻ Bắc, sao có thể kiên trì đến thế nhỉ?

Hỏi đến vấn đề này, Hà chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết.

“Đi mà hỏi con quỷ tình yêu ấy.”

Nó lạ lắm, có thể đơn giản hủy hoại một người nhưng cũng có thể làm họ trở nên kiên cường, mạnh mẽ, tạo nên động lực vô tận.

Hoàng cũng từng nói với Quế Anh rằng:

“Để ngày mai tỉnh giấc có thể nhìn thấy em nằm ngủ bên cạnh, anh tình nguyện hôm nay cố gắng càng nhiều hơn nữa.”

Sau đó, cậu đã đeo chiếc nhẫn cưới mà mình tỉ mỉ chuẩn bị vào tay cô.

Thời gian giống như một cuộn phim lưu trữ những ký ức vui vẻ ngọt ngào nhất của tuổi xuân, càng quay càng nhiều, hạnh phúc chất chồng lên tạo thành tương lai tươi sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang