Bốn đứa nhìn nhau một lúc, Quế Anh mới lên tiếng:
“Đánh bài quỳ hay ăn tiền?”
Trong suy nghĩ của cô thì không thể nào có chuyện chơi không như vậy được, cũng có thể là đứa nào thua phải bị búng trán, hoặc uống một cốc nước chẳng hạn. Trước kia cô đều chơi với bạn mình cùng hình phạt khá tàn độc là khép hai ngón tay lại rồi đánh lên tay đứa thua, ngón trỏ và ngón giữa thôi nhưng dùng đánh thì đau phết.
Hoàng nghĩ một lát, đau đớn nói:
“Đánh bài quỳ đi, chứ tao chỉ còn cái thân xác này, mày có muốn lấy không thì nói để tao đưa!”
“Miễn đi, cho cũng không cần!” Quế Anh vung chân sút vào mông Hoàng một cái, cười trêu.
Hà cũng lên tiếng:
“Vậy đánh bài quỳ.”
Cả bọn bắt đầu ngồi lại thành một tụ, thằng Bảo chia bài ra, năm mươi hai lá, mỗi đứa mười ba lá. Chơi bài tiến lên bắt đầu bằng ba bích, tất nhiên đứa nào cũng mong sẽ được phát cho cái con ba bích thần thánh đó.
Quế Anh bốc bài trong sự lo lắng, mới cầm lên xấp đầu tiên đã thấy mình xong đời. Bao nhiêu bài lẻ bài nhỏ chắc về hết trên tay cô, không có cái gì tốt cả, cô phải làm sao? Ván này quỳ là cái chắc!
Vừa mới nghĩ như thế, vòng đầu tiên đã bắt đầu. Thằng Hoàng may mắn được đi đầu, mà nó ngồi bên phải của cô, nghĩa là cô ở vòng cuối và chẳng có cơ hội ăn ké từ nó.
Bốn đứa bắt đầu nghiêm túc thả bài ra, mặt mũi căng thẳng, Quế Anh toát cả mồ hôi, lén lút liếc Hoàng một cái:
“Mày đánh nhỏ nhỏ thôi, đừng đánh bài to quá tao bị thúi bài là quỳ hai ván đó!”
Bàn tay đang vung vẩy của cô nàng hơi khựng lại, bài của cậu thuộc dạng rất đẹp, có thể tới trắng, nhưng đúng là cậu làm vậy thì chẳng khác gì ép bạn gái mình quỳ hai ván. Vì vậy, cậu lén lút xé nhỏ bài ra, đánh từ từ.
Thằng Bảo đương nhiên không phát hiện ra cái người vừa rồi còn hì hục chặt mình bây giờ đang nhường, cậu ta hô lên:
“Hết bài rồi chứ gì? Tao còn tưởng mày định về một mạch không cho Tú ra lá nào chứ!”
Theo quy tắc, nếu có ai đó đánh xong hết bài mà trên tay Quế Anh vẫn còn đủ nguyên mười ba lá thì bài của cô sẽ bị “thúi”. Cô nhấp nhổm mãi mới chờ được thằng Hoàng nương tay, hai mắt long lanh nhìn cậu ta.
Kết quả của ván đầu tiên, Hoàng - cái người cầm nhiều bài tốt nhất lại về chót, chỉ vì liên tục nhường cho bạn gái. Cậu hậm hực nói:
“Bài như vậy mà cũng thua được, xui thiệt chứ!”
Quế Anh thì nhạy cảm nhận ra vừa rồi cậu cố ý nhường cho cô, còn quỳ thay cô nữa. Cô cười vỗ vỗ mông Hoàng:
“Về nhà bù lại cho nha.”
Đừng nói Quế Anh, đến cả Hà cũng nhìn ra, với hai con heo đỏ và ba con ách, thằng Hoàng thua được cũng lạ thật đó! Trừ khi cậu ta không biết đánh bài, chứ cầm bài trùm như vậy mà để về chót, chắc hẳn là có mục đích rồi.
Hoàng lén lút ở bên tai bạn gái thì thầm:
“Cho hôn cái là được.”
“Mày…” Quế Anh tức tối vỗ thêm một cái vào mông Hoàng. “Quỳ ở đó luôn đi.”
“Ơ kìa bạn mình…”
Hoàng bị ba đứa ức hiếp, nhưng mà cậu không hề buồn bực, ngược lại cười ha hả chọc cho cả bọn không khép được miệng. Cả quá trình đó đều rất vui vẻ, Hoàng quỳ rồi lại ngồi, sau đó lại quỳ. Ba đứa khác cũng thay phiên lên lên xuống xuống, ê ẩm cả đầu gối nhưng vẫn thấy ham, muốn chơi nữa.
Âm thanh của bọn họ vang vọng trong căn nhà trống:
“Hai con heo nè!” Hoàng vui vẻ ném bài ra.
Ngay khi cậu nghĩ mình sắp thắng nốt ván đó, thằng Bảo đột nhiên cười ha hả rồi hô:
“Từ từ đứng đó, tứ quý nè! Quỳ hai ván nha con!”
“Má! Bạn bè gì kỳ vậy thằng kia!” Hoàng hô lên, nhào qua vật thằng Bảo xuống.
“Aaaa! Chơi không lại rồi bạo lực là sao?”
Bảo lăn lê bò lết trên sàn nhà, bị thằng Hoàng tẩm quất mông. Hai đứa con gái thì ngồi ôm bụng cười ngất, thế là ván bài đang dở cũng phải dừng lại. Chơi đủ rồi, bốn đứa nằm ra sàn nhà nghỉ trưa.
“Sàn gạch này mỗi ngày tao đều phải lau, sạch lắm, bây khỏi lo.” Thằng Bảo nói.
“Biết mà, ở nhà mẹ cũng bắt tao lau bằng tay đó.” Quế Anh ừ ừ, cảm giác gió hiu hiu thổi vào từ bên hiên nhà làm cô có hơi buồn ngủ, nhưng mà cực kỳ dễ chịu.
“Ước gì tụi mình không lớn lên nhỉ, ước gì được như vậy mãi, không phải lo lắng gì cả, ăn rồi học bài và đi chơi…” Hà cũng nói.
Hoàng tán thành:
“Tao thấy trưởng thành rồi sẽ vất vả lắm, không muốn đâu.”
Nhưng mà bọn họ không thể níu kéo thời gian, dòng chảy của nó là vô định, có đôi lúc cảm thấy nó trôi quá nhanh, có đôi lúc lại thấy sao vô cùng chậm.
Khi buồn thì một ngày rất dài, mà khi vui thì một ngày rất ngắn.
Hoàng đột nhiên nhớ ra bản thân đang để dành tiền để nuôi cún, vì vậy hỏi bạn gái:
“Này, mũm mĩm, tao nuôi cún được không?”
“Sao hỏi tao?” Quế Anh hơi giật mình. “Mày thích thì nuôi thôi.”
“Nhưng mày sợ mà, tao nuôi rồi mai mốt mày không dám qua nhà tao chơi nữa.”
Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên đi tập thể dục cùng cô, cô chạy bán sống bán chết, sợ hãi đến phát khóc thế nào. ấn tượng khó mà phai được. Bỏi vậy, đã qua rất lâu rồi cậu mới dám nhắc chuyện này.
Quế Anh im lặng một lát, sau đó mới thở dài:
“Sợ thì sợ chứ, nhưng nếu mày muốn nuôi thì đó là chuyện của mày mà. Hay mày nuôi còn nào bé bé thôi, trông hiền lành chút, biết đâu tao sẽ không sợ nữa.”
“Tao định nuôi con này vừa hiền vừa dễ thương nữa.”
Nhắc đến dễ thương, Hà hỏi:
“Định nuôi shiba hay corgi chân ngắn?”
“Không, tao nuôi pitbull.”
Pitbull? Đó không phải là giống chó siêu cơ bắp và hung tợn hay sao? Quế Anh đang nằm im phải bật dậy, xông qua đấm thằng Hoàng:
“Mày giỡn mặt với tao đó à?”
“Á! Đừng, đừng đánh mông tao!”
Hoàng chồm dậy rồi chạy ra ngoài hiên, bị cô đuổi đánh không thương tiếc. Sau đó không biết đùa giỡn thế nào, Hoàng lại trở tay ôm chầm lấy cô.
Mùi hương nam tính xộc vào mũi, Quế Anh cứng đờ người nằm gọn trong vòng tay của cậu. Cô đảo mắt, không biết nên đẩy ra hay dang tay ôm lại, trống ngực đập một cách điên cuồng.
Bọn họ ở tầm tuổi này rất ngại đụng chạm, một cái ôm cũng đủ để nhớ thương cả tháng trời, đừng nói chi Hoàng còn vừa sạch sẽ vừa đẹp trai, Quế Anh úp mặt vào ngực cậu, không nói được một lời. Chẳng thấy dáng vẻ hung hãn vừa rồi đâu, cô chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho cậu ôm.
Hà và Bảo thò đầu ra hiên nhìn nhìn, sau đó lắc đầu ngao ngán:
“Ôi cái bọn có tình yêu.”
Bảo nhìn sang chỗ cô bạn của mình, đột nhiên rất muốn được như Hoàng, được ôm người mình thích vào lòng, nhưng mà tay mới vươn ra khều hai cái đã bị Hà đánh cái chát vào tay:
“Làm cái gì đó?”
“Không có gì!” Bảo đau khổ nuốt nước mắt vào trong, ông trời thật không công bằng mà!
“Đánh bài quỳ hay ăn tiền?”
Trong suy nghĩ của cô thì không thể nào có chuyện chơi không như vậy được, cũng có thể là đứa nào thua phải bị búng trán, hoặc uống một cốc nước chẳng hạn. Trước kia cô đều chơi với bạn mình cùng hình phạt khá tàn độc là khép hai ngón tay lại rồi đánh lên tay đứa thua, ngón trỏ và ngón giữa thôi nhưng dùng đánh thì đau phết.
Hoàng nghĩ một lát, đau đớn nói:
“Đánh bài quỳ đi, chứ tao chỉ còn cái thân xác này, mày có muốn lấy không thì nói để tao đưa!”
“Miễn đi, cho cũng không cần!” Quế Anh vung chân sút vào mông Hoàng một cái, cười trêu.
Hà cũng lên tiếng:
“Vậy đánh bài quỳ.”
Cả bọn bắt đầu ngồi lại thành một tụ, thằng Bảo chia bài ra, năm mươi hai lá, mỗi đứa mười ba lá. Chơi bài tiến lên bắt đầu bằng ba bích, tất nhiên đứa nào cũng mong sẽ được phát cho cái con ba bích thần thánh đó.
Quế Anh bốc bài trong sự lo lắng, mới cầm lên xấp đầu tiên đã thấy mình xong đời. Bao nhiêu bài lẻ bài nhỏ chắc về hết trên tay cô, không có cái gì tốt cả, cô phải làm sao? Ván này quỳ là cái chắc!
Vừa mới nghĩ như thế, vòng đầu tiên đã bắt đầu. Thằng Hoàng may mắn được đi đầu, mà nó ngồi bên phải của cô, nghĩa là cô ở vòng cuối và chẳng có cơ hội ăn ké từ nó.
Bốn đứa bắt đầu nghiêm túc thả bài ra, mặt mũi căng thẳng, Quế Anh toát cả mồ hôi, lén lút liếc Hoàng một cái:
“Mày đánh nhỏ nhỏ thôi, đừng đánh bài to quá tao bị thúi bài là quỳ hai ván đó!”
Bàn tay đang vung vẩy của cô nàng hơi khựng lại, bài của cậu thuộc dạng rất đẹp, có thể tới trắng, nhưng đúng là cậu làm vậy thì chẳng khác gì ép bạn gái mình quỳ hai ván. Vì vậy, cậu lén lút xé nhỏ bài ra, đánh từ từ.
Thằng Bảo đương nhiên không phát hiện ra cái người vừa rồi còn hì hục chặt mình bây giờ đang nhường, cậu ta hô lên:
“Hết bài rồi chứ gì? Tao còn tưởng mày định về một mạch không cho Tú ra lá nào chứ!”
Theo quy tắc, nếu có ai đó đánh xong hết bài mà trên tay Quế Anh vẫn còn đủ nguyên mười ba lá thì bài của cô sẽ bị “thúi”. Cô nhấp nhổm mãi mới chờ được thằng Hoàng nương tay, hai mắt long lanh nhìn cậu ta.
Kết quả của ván đầu tiên, Hoàng - cái người cầm nhiều bài tốt nhất lại về chót, chỉ vì liên tục nhường cho bạn gái. Cậu hậm hực nói:
“Bài như vậy mà cũng thua được, xui thiệt chứ!”
Quế Anh thì nhạy cảm nhận ra vừa rồi cậu cố ý nhường cho cô, còn quỳ thay cô nữa. Cô cười vỗ vỗ mông Hoàng:
“Về nhà bù lại cho nha.”
Đừng nói Quế Anh, đến cả Hà cũng nhìn ra, với hai con heo đỏ và ba con ách, thằng Hoàng thua được cũng lạ thật đó! Trừ khi cậu ta không biết đánh bài, chứ cầm bài trùm như vậy mà để về chót, chắc hẳn là có mục đích rồi.
Hoàng lén lút ở bên tai bạn gái thì thầm:
“Cho hôn cái là được.”
“Mày…” Quế Anh tức tối vỗ thêm một cái vào mông Hoàng. “Quỳ ở đó luôn đi.”
“Ơ kìa bạn mình…”
Hoàng bị ba đứa ức hiếp, nhưng mà cậu không hề buồn bực, ngược lại cười ha hả chọc cho cả bọn không khép được miệng. Cả quá trình đó đều rất vui vẻ, Hoàng quỳ rồi lại ngồi, sau đó lại quỳ. Ba đứa khác cũng thay phiên lên lên xuống xuống, ê ẩm cả đầu gối nhưng vẫn thấy ham, muốn chơi nữa.
Âm thanh của bọn họ vang vọng trong căn nhà trống:
“Hai con heo nè!” Hoàng vui vẻ ném bài ra.
Ngay khi cậu nghĩ mình sắp thắng nốt ván đó, thằng Bảo đột nhiên cười ha hả rồi hô:
“Từ từ đứng đó, tứ quý nè! Quỳ hai ván nha con!”
“Má! Bạn bè gì kỳ vậy thằng kia!” Hoàng hô lên, nhào qua vật thằng Bảo xuống.
“Aaaa! Chơi không lại rồi bạo lực là sao?”
Bảo lăn lê bò lết trên sàn nhà, bị thằng Hoàng tẩm quất mông. Hai đứa con gái thì ngồi ôm bụng cười ngất, thế là ván bài đang dở cũng phải dừng lại. Chơi đủ rồi, bốn đứa nằm ra sàn nhà nghỉ trưa.
“Sàn gạch này mỗi ngày tao đều phải lau, sạch lắm, bây khỏi lo.” Thằng Bảo nói.
“Biết mà, ở nhà mẹ cũng bắt tao lau bằng tay đó.” Quế Anh ừ ừ, cảm giác gió hiu hiu thổi vào từ bên hiên nhà làm cô có hơi buồn ngủ, nhưng mà cực kỳ dễ chịu.
“Ước gì tụi mình không lớn lên nhỉ, ước gì được như vậy mãi, không phải lo lắng gì cả, ăn rồi học bài và đi chơi…” Hà cũng nói.
Hoàng tán thành:
“Tao thấy trưởng thành rồi sẽ vất vả lắm, không muốn đâu.”
Nhưng mà bọn họ không thể níu kéo thời gian, dòng chảy của nó là vô định, có đôi lúc cảm thấy nó trôi quá nhanh, có đôi lúc lại thấy sao vô cùng chậm.
Khi buồn thì một ngày rất dài, mà khi vui thì một ngày rất ngắn.
Hoàng đột nhiên nhớ ra bản thân đang để dành tiền để nuôi cún, vì vậy hỏi bạn gái:
“Này, mũm mĩm, tao nuôi cún được không?”
“Sao hỏi tao?” Quế Anh hơi giật mình. “Mày thích thì nuôi thôi.”
“Nhưng mày sợ mà, tao nuôi rồi mai mốt mày không dám qua nhà tao chơi nữa.”
Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên đi tập thể dục cùng cô, cô chạy bán sống bán chết, sợ hãi đến phát khóc thế nào. ấn tượng khó mà phai được. Bỏi vậy, đã qua rất lâu rồi cậu mới dám nhắc chuyện này.
Quế Anh im lặng một lát, sau đó mới thở dài:
“Sợ thì sợ chứ, nhưng nếu mày muốn nuôi thì đó là chuyện của mày mà. Hay mày nuôi còn nào bé bé thôi, trông hiền lành chút, biết đâu tao sẽ không sợ nữa.”
“Tao định nuôi con này vừa hiền vừa dễ thương nữa.”
Nhắc đến dễ thương, Hà hỏi:
“Định nuôi shiba hay corgi chân ngắn?”
“Không, tao nuôi pitbull.”
Pitbull? Đó không phải là giống chó siêu cơ bắp và hung tợn hay sao? Quế Anh đang nằm im phải bật dậy, xông qua đấm thằng Hoàng:
“Mày giỡn mặt với tao đó à?”
“Á! Đừng, đừng đánh mông tao!”
Hoàng chồm dậy rồi chạy ra ngoài hiên, bị cô đuổi đánh không thương tiếc. Sau đó không biết đùa giỡn thế nào, Hoàng lại trở tay ôm chầm lấy cô.
Mùi hương nam tính xộc vào mũi, Quế Anh cứng đờ người nằm gọn trong vòng tay của cậu. Cô đảo mắt, không biết nên đẩy ra hay dang tay ôm lại, trống ngực đập một cách điên cuồng.
Bọn họ ở tầm tuổi này rất ngại đụng chạm, một cái ôm cũng đủ để nhớ thương cả tháng trời, đừng nói chi Hoàng còn vừa sạch sẽ vừa đẹp trai, Quế Anh úp mặt vào ngực cậu, không nói được một lời. Chẳng thấy dáng vẻ hung hãn vừa rồi đâu, cô chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho cậu ôm.
Hà và Bảo thò đầu ra hiên nhìn nhìn, sau đó lắc đầu ngao ngán:
“Ôi cái bọn có tình yêu.”
Bảo nhìn sang chỗ cô bạn của mình, đột nhiên rất muốn được như Hoàng, được ôm người mình thích vào lòng, nhưng mà tay mới vươn ra khều hai cái đã bị Hà đánh cái chát vào tay:
“Làm cái gì đó?”
“Không có gì!” Bảo đau khổ nuốt nước mắt vào trong, ông trời thật không công bằng mà!