Từ trường về đến nhà mất khoảng mười phút cuốc bộ, nhưng thực ra Quế Anh vừa đi vừa chạy vì cảm thấy không yên lòng, tay cầm điện thoại thì gọi cho Hoàng liên tục nhưng chỉ nhận về thông báo thuê bao hiện không liên lạc được. Cô vứt cặp xuống bàn học, vội vàng lục tủ đồ, tay vơ đại cái áo vừa rơi ra và thay ngay. Bây giờ cô chỉ hy vọng Hoàng online facebook để đọc được mấy tin nhắn mà cô vừa gửi!
Quế Anh thừa nhận bản thân có hơi ngu ngốc khi giấu nhẹm chuyện bản thân tráo đổi linh hồn với Tú và không nói rõ cho Hoàng biết, càng ngu hơn khi cứ mất ăn mất ngủ vì chuyện đó. Thay vì khổ sở giấu giếm và tránh né Hoàng như vậy, cô thả mình sống thoải mái không được hay sao?
Nếu mai sau cô biến mất mà Hoàng không nhận ra thì xem như đó là lỗi của cậu ta rồi, cô xoắn xuýt vấn đề ấy mãi làm gì? Hai đứa gần đây đều mệt mỏi với đủ thứ chuyện đổ lên đầu, cô thấy bản thân đang bị quá tải.
Trong lúc chờ đợi tin nhắn trả lời từ Hoàng, Quế Anh mở cửa đi sang bên nhà cậu ta xem sao. Cô mong rằng ít nhất có ai đó ở bên trong để cô hỏi chuyện, nhưng kết quả là cửa trước cũng đang trong trạng thái khóa chặt. Vậy là Hoàng và cô chú đều chưa về nhà à?
“Hay mình tới bệnh viện luôn? Nhưng có biết phòng nào đâu mà tim!” Quế Anh tức muốn điên, đỉnh đầu đã sắp bốc khói.
Đúng lúc cô thì thầm chửi thằng Hoàng vì không chịu nghe máy, điện thoại bỗng vang lên âm báo. Cô giật mình mở con iphone đời mới lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn ngắn ngủn của Hoàng.
“Sao gọi tao nhiều thế?”
Tim Quế Anh như ngừng đập, cô nín thở, tay phát run bấm gọi cho Hoàng ngay lập tức. Vừa đổ chuông chưa tới hai giây, cậu ta đã “a lô” một cách hết sức bình tĩnh.
Quế Anh to tiếng:
“Mày làm cái quá gì mà tao tìm mãi không được thế hả?”
“Sao? Tao gọi điện thoại cho chú tao ấy mà.”
Giọng Hoàng mang theo sự khó hiểu, mặt thì ngơ ngác. Cậu không rõ vì lý do gì mà mũm mĩm gọi cho cậu nhiều cuộc đến thế, còn nói như chửi vào mặt cậu nữa…
“Tao tìm mày nãy giờ! Mày có biết tao lo lắm không?” Quế Anh nói đến đây đã mếu, nước mắt trào lên. Cô sợ muốn chết, nghe bạn thằng Hoàng thuật lại Hoàng đi bệnh viện, nhưng đi làm gì ai biết đâu chứ, gọi thì mãi không được!
Giọng cô run run còn kèm theo tiếng thở gấp, làm Hoàng á khẩu một lúc mới kịp nhận ra, cậu khó nén được tiếng cười:
“Ha ha, mày đang lo cho tao à?”
“Mày còn cười nữa?”
Quế Anh hít mũi, đứng trước cửa nhà Hoàng sụt sịt như một đứa trẻ, cô đưa tay dụi mắt, không hiểu sao lại khóc vì chuyện này. Tim cô đến giờ vẫn còn đập rất nhanh, cô cứ nghĩ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm rồi.
Không khó để Hoàng nhận ra bạn gái của mình đang khóc, cậu luống cuống giải thích:
“Xin lỗi, tại lúc chiều chú tao gọi tao về gấp quá! Con em họ tao nhập viện mà cô chú không về được, ba mẹ tao cũng đang đi làm rồi nên tao đến chăm con bé thôi, mày đừng khóc, đừng khóc… Tao xin lỗi, mày đang ở đâu vậy?”
Quế Anh ấm ức lau nước mắt, bị người qua đường nhìn mà xấu hổ, sau đó đem cái sự ngượng ngùng ấy đổ lên đầu Hoàng:
“Tại mày hết! Tao cứ khóc đó làm gì nhau?”
“Ừ ừ tại tao, mày làm tao hoang mang tưởng bản thân bị ung thư hay gì, tự nhiên khóc vậy nè? Giờ đang ở đâu đấy?”
Cái sự hiểu lầm tai hại này làm Quế Anh vừa quê vừa nhục, cô có xúc động muốn đào một cái hố chui xuống rồi chôn chính mình ngay lập tức, má nó! Cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới hỏi Hoàng:
“Mày chưa về nhà nữa à? Ăn gì chưa?”
“À, chưa, đang định ra ngoài tìm gì đó ăn.”
Hoàng chạy vội từ nhà ra bệnh viện và ở lại với em họ đến tận giờ này, cậu cũng thấy hơi đói rồi.
Nghe đến đó, Quế Anh ừm một tiếng rồi về đi sang nhà hàng xóm khác và nói:
“Giờ tao mượn xe của chú Năm bên nhà chạy ra đó, chờ tao chút.”
“Mày ra đây làm gì?” Hoàng ngăn lại. “Thôi không cần đâu, tao đi bộ ra cổng là có chỗ ăn mì gõ nè.”
Quế Anh biết bên cạnh bệnh viện đúng thật tồn tại một quán hủ tiếu, mì gõ khá ngon, nhưng cô không đành lòng khi để Hoàng một mình lủi thủi như thế. Cô chép miệng:
“Thế mày không chào đón tao à? Không thèm thì thôi, tao ở nhà.”
“Đâu có! Tao sợ làm phiền mày thôi mà…” Hoàng thích muốn chết còn giả vờ ngại, thấy Quế Anh hôm nay đột nhiên lo cho mình và muốn gặp mặt, cậu ăn mừng không kịp: “Vậy tao ra tiệm mì chờ nha, mày ăn không?”
Lâu lắm rồi hai đứa mới đi ăn cùng nhau, Quế Anh hơi sượng một chút nhưng có thể chịu được, cô đã quyết định sẽ quay về như trước kia mà. Tương lai thì để tương lai tính, đến đâu hay đến đó, cô hành thằng Hoàng cả thời gian qua thấy tội cho cậu chàng lắm rồi!
Quế Anh cười hì hì, dặn dò:
“Ăn, gọi một tô hủ tiếu mì nha nhiều giá nha.”
“Ừ, biết rồi nè.”
Hai đứa ngắt điện thoại ngay sau đó, Quế Anh tìm và hỏi mượn chiếc xe đạp điện của nhà bên cạnh, vác xe chạy ra chỗ hẹn bằng tốc độ nhanh nhất. Chờ cô đến nơi thì Hoàng đã và đang bưng tô hủ tiếu mì đầy ắp ra và xịt tương ớt giúp cô. Hoàng biết khẩu vị của cô thế nào, vẫn luôn chủ động như vậy.
Quế Anh dừng xe vào trong góc, nhìn Hoàng trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng, quần tây vẫn chưa kịp thay ra, cô khựng lại chốc lát rồi mới đi về phía đó.
Thấy cô, Hoàng cười tươi vẫy tay, trên khuôn mặt của thiếu niên viết rõ mấy chữ “cực kỳ phấn khích” và nói:
“Vừa kịp, qua đây lẹ đi!”
Quế Anh chậm rề rề lại gần, ngồi xuống đối diện. Tô hủ tiếu mì đầy ắp rau của cô đã được nêm gia vị sẵn, Hoàng còn tiện tay múc một muỗng ớt bột rồi hỏi:
“Nhiêu đây được chưa?”
Từ trước đến giờ cậu ấy vẫn luôn săn sóc cô và chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, như việc cô thích cái gì, có thói quen gì, sợ cái gì. Tất cả những thứ đó Hoàng đều biết. Nhưng sự hiểu biết này không phải tự nhiên mà có, là do cậu ấy đã bỏ thời gian ra ghi nhớ từng chút một sau những lần sai sót bị cô trừng mắt.
Quế Anh gật đầu với Hoàng, nói:
“Được rồi.”
Lúc ấy, Hoàng mới dám thả cái muỗng ớt kia xuống và nói:
“Ăn đồ cay ít thôi, sau này loét dạ dày rồi khóc.”
Thật sự mà nói thì Hoàng rất tốt, không phải kiểu bạn trai cái gì cũng giỏi cái gì cũng biết, nhưng những thứ liên quan đến bạn gái thì cậu ta lại rành hơn ai hết, để tâm hơn ai hết. Quế Anh đột nhiên quên mất mình đang giận Hoàng vì chuyện cậu ta đi cùng bạn gái cũ, mãi đến khi cô cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng, cô mới sực nghĩ tới:
“Đúng rồi, hôm trước mày đi chơi với bạn gái cũ làm tao cay lắm, cái đó mới loét dạ dày tao!”
“Khụ khụ…” Hoàng sặc, suýt chút nữa nước hầm xương đã phụt ra từ mũi. Cậu rút vội giấy ăn ở bên cạnh đưa lên bịt mặt lại, phải qua hai phút mới có thể dằn xuống cơn ho sắp kéo tới.
Lau mặt xong, Hoàng trông thấy bạn gái đang quan sát mình với ánh mắt nguy hiểm, lông tơ trên người cậu dựng hết cả lên. Cậu lắp bắp:
“Gì vậy, tao, tao đâu có đi chơi với bạn gái cũ hồi nào? Hôm đó đi cùng đám bạn rõ ràng, nhưng mà tự nhiên My ở đâu nhảy ra chứ bộ!”
Vô tội ghê nhỉ? Quế Anh liếc xéo Hoàng, dù biết lời cậu nói chín mươi phần trăm là thật lòng, nhưng nghĩ tới những lời nói của bạn cậu vào đêm hôm đó vẫn khiến cô giận tím cả người.
Hoàng sợ cô không tin nên giải thích thêm:
“Thề với mày luôn, tao không hề có ý định đi chơi với bạn gái cũ, nếu muốn thì tao đã đồng ý chia tay rồi! Đến giờ tao còn mặt dày bám mày mà?”
Nghe đến đây, Quế Anh không thể nào giận nổi nữa, nhìn cái bản mặt bối rối của cậu ta thật sự rất thương. Cô tủm tỉm cười:
“Ờm, biết rồi, ăn đi.”
Lúc này Hoàng mới có thể bớt căng thẳng, cậu lén lút quan sát biểu hiện của bạn gái, thấy cô thật sự đã bỏ qua thì mới chăm chú vào tô mì gõ giá mười lăm ngàn trên bàn. Xung quanh chợ và khu vực nhà họ có kha khá những chiếc xe đẩy nằm cỡ nhỏ trên vỉa hè, tuy rằng trông quán ăn có vẻ tạm bợ, hơi cũ, xập xệ, cơ mà đồ ăn thì ngon không cần bàn, lại còn rất rẻ, phù hợp túi tiền học sinh. Trước giờ Hoàng đều cùng bạn bè mình ngồi vỉa hè thành thói quen.
Xung quanh thỉnh thoảng truyền tới tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chó sủa, làm Quế Anh giật mình mấy lần. Cô vẫn sợ chó lắm!
Hoàng muốn cười mà không dám cười, vừa ngoác mồm ra thì bị Quế Anh liếc trắng mắt, đành phải giả vờ ngáp rồi quay mặt đi ngay.
Chờ ăn xong một nửa, Quế Anh mới hỏi Hoàng:
“Em gái sao rồi?”
“À, nó bị say nắng, tụt huyết áp, giờ đang truyền nước biển rồi.”
“May nhỉ?”
Hoàng cũng thấy may, cậu khá là hoảng khi hay tin em họ ngất xỉu, nhưng trời phật độ cho, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Nói thật, cậu không biết nên vui hay buồn nữa, nhờ con bé mà bạn gái cậu mới lo lắng tìm cậu đây.
Tình yêu của họ không hề dính đến vật chất, không hề toan tính, một bữa ăn bên vỉa hè đơn giản cũng có thể khiến tim họ được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc. Hoàng cực kỳ trân trọng khoảnh khắc này, hy vọng sẽ được nắm tay cô trải qua thanh xuân đẹp đẽ nhất, sau đó cùng cô trưởng thành.
Quế Anh thừa nhận bản thân có hơi ngu ngốc khi giấu nhẹm chuyện bản thân tráo đổi linh hồn với Tú và không nói rõ cho Hoàng biết, càng ngu hơn khi cứ mất ăn mất ngủ vì chuyện đó. Thay vì khổ sở giấu giếm và tránh né Hoàng như vậy, cô thả mình sống thoải mái không được hay sao?
Nếu mai sau cô biến mất mà Hoàng không nhận ra thì xem như đó là lỗi của cậu ta rồi, cô xoắn xuýt vấn đề ấy mãi làm gì? Hai đứa gần đây đều mệt mỏi với đủ thứ chuyện đổ lên đầu, cô thấy bản thân đang bị quá tải.
Trong lúc chờ đợi tin nhắn trả lời từ Hoàng, Quế Anh mở cửa đi sang bên nhà cậu ta xem sao. Cô mong rằng ít nhất có ai đó ở bên trong để cô hỏi chuyện, nhưng kết quả là cửa trước cũng đang trong trạng thái khóa chặt. Vậy là Hoàng và cô chú đều chưa về nhà à?
“Hay mình tới bệnh viện luôn? Nhưng có biết phòng nào đâu mà tim!” Quế Anh tức muốn điên, đỉnh đầu đã sắp bốc khói.
Đúng lúc cô thì thầm chửi thằng Hoàng vì không chịu nghe máy, điện thoại bỗng vang lên âm báo. Cô giật mình mở con iphone đời mới lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn ngắn ngủn của Hoàng.
“Sao gọi tao nhiều thế?”
Tim Quế Anh như ngừng đập, cô nín thở, tay phát run bấm gọi cho Hoàng ngay lập tức. Vừa đổ chuông chưa tới hai giây, cậu ta đã “a lô” một cách hết sức bình tĩnh.
Quế Anh to tiếng:
“Mày làm cái quá gì mà tao tìm mãi không được thế hả?”
“Sao? Tao gọi điện thoại cho chú tao ấy mà.”
Giọng Hoàng mang theo sự khó hiểu, mặt thì ngơ ngác. Cậu không rõ vì lý do gì mà mũm mĩm gọi cho cậu nhiều cuộc đến thế, còn nói như chửi vào mặt cậu nữa…
“Tao tìm mày nãy giờ! Mày có biết tao lo lắm không?” Quế Anh nói đến đây đã mếu, nước mắt trào lên. Cô sợ muốn chết, nghe bạn thằng Hoàng thuật lại Hoàng đi bệnh viện, nhưng đi làm gì ai biết đâu chứ, gọi thì mãi không được!
Giọng cô run run còn kèm theo tiếng thở gấp, làm Hoàng á khẩu một lúc mới kịp nhận ra, cậu khó nén được tiếng cười:
“Ha ha, mày đang lo cho tao à?”
“Mày còn cười nữa?”
Quế Anh hít mũi, đứng trước cửa nhà Hoàng sụt sịt như một đứa trẻ, cô đưa tay dụi mắt, không hiểu sao lại khóc vì chuyện này. Tim cô đến giờ vẫn còn đập rất nhanh, cô cứ nghĩ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm rồi.
Không khó để Hoàng nhận ra bạn gái của mình đang khóc, cậu luống cuống giải thích:
“Xin lỗi, tại lúc chiều chú tao gọi tao về gấp quá! Con em họ tao nhập viện mà cô chú không về được, ba mẹ tao cũng đang đi làm rồi nên tao đến chăm con bé thôi, mày đừng khóc, đừng khóc… Tao xin lỗi, mày đang ở đâu vậy?”
Quế Anh ấm ức lau nước mắt, bị người qua đường nhìn mà xấu hổ, sau đó đem cái sự ngượng ngùng ấy đổ lên đầu Hoàng:
“Tại mày hết! Tao cứ khóc đó làm gì nhau?”
“Ừ ừ tại tao, mày làm tao hoang mang tưởng bản thân bị ung thư hay gì, tự nhiên khóc vậy nè? Giờ đang ở đâu đấy?”
Cái sự hiểu lầm tai hại này làm Quế Anh vừa quê vừa nhục, cô có xúc động muốn đào một cái hố chui xuống rồi chôn chính mình ngay lập tức, má nó! Cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi mới hỏi Hoàng:
“Mày chưa về nhà nữa à? Ăn gì chưa?”
“À, chưa, đang định ra ngoài tìm gì đó ăn.”
Hoàng chạy vội từ nhà ra bệnh viện và ở lại với em họ đến tận giờ này, cậu cũng thấy hơi đói rồi.
Nghe đến đó, Quế Anh ừm một tiếng rồi về đi sang nhà hàng xóm khác và nói:
“Giờ tao mượn xe của chú Năm bên nhà chạy ra đó, chờ tao chút.”
“Mày ra đây làm gì?” Hoàng ngăn lại. “Thôi không cần đâu, tao đi bộ ra cổng là có chỗ ăn mì gõ nè.”
Quế Anh biết bên cạnh bệnh viện đúng thật tồn tại một quán hủ tiếu, mì gõ khá ngon, nhưng cô không đành lòng khi để Hoàng một mình lủi thủi như thế. Cô chép miệng:
“Thế mày không chào đón tao à? Không thèm thì thôi, tao ở nhà.”
“Đâu có! Tao sợ làm phiền mày thôi mà…” Hoàng thích muốn chết còn giả vờ ngại, thấy Quế Anh hôm nay đột nhiên lo cho mình và muốn gặp mặt, cậu ăn mừng không kịp: “Vậy tao ra tiệm mì chờ nha, mày ăn không?”
Lâu lắm rồi hai đứa mới đi ăn cùng nhau, Quế Anh hơi sượng một chút nhưng có thể chịu được, cô đã quyết định sẽ quay về như trước kia mà. Tương lai thì để tương lai tính, đến đâu hay đến đó, cô hành thằng Hoàng cả thời gian qua thấy tội cho cậu chàng lắm rồi!
Quế Anh cười hì hì, dặn dò:
“Ăn, gọi một tô hủ tiếu mì nha nhiều giá nha.”
“Ừ, biết rồi nè.”
Hai đứa ngắt điện thoại ngay sau đó, Quế Anh tìm và hỏi mượn chiếc xe đạp điện của nhà bên cạnh, vác xe chạy ra chỗ hẹn bằng tốc độ nhanh nhất. Chờ cô đến nơi thì Hoàng đã và đang bưng tô hủ tiếu mì đầy ắp ra và xịt tương ớt giúp cô. Hoàng biết khẩu vị của cô thế nào, vẫn luôn chủ động như vậy.
Quế Anh dừng xe vào trong góc, nhìn Hoàng trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng, quần tây vẫn chưa kịp thay ra, cô khựng lại chốc lát rồi mới đi về phía đó.
Thấy cô, Hoàng cười tươi vẫy tay, trên khuôn mặt của thiếu niên viết rõ mấy chữ “cực kỳ phấn khích” và nói:
“Vừa kịp, qua đây lẹ đi!”
Quế Anh chậm rề rề lại gần, ngồi xuống đối diện. Tô hủ tiếu mì đầy ắp rau của cô đã được nêm gia vị sẵn, Hoàng còn tiện tay múc một muỗng ớt bột rồi hỏi:
“Nhiêu đây được chưa?”
Từ trước đến giờ cậu ấy vẫn luôn săn sóc cô và chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt, như việc cô thích cái gì, có thói quen gì, sợ cái gì. Tất cả những thứ đó Hoàng đều biết. Nhưng sự hiểu biết này không phải tự nhiên mà có, là do cậu ấy đã bỏ thời gian ra ghi nhớ từng chút một sau những lần sai sót bị cô trừng mắt.
Quế Anh gật đầu với Hoàng, nói:
“Được rồi.”
Lúc ấy, Hoàng mới dám thả cái muỗng ớt kia xuống và nói:
“Ăn đồ cay ít thôi, sau này loét dạ dày rồi khóc.”
Thật sự mà nói thì Hoàng rất tốt, không phải kiểu bạn trai cái gì cũng giỏi cái gì cũng biết, nhưng những thứ liên quan đến bạn gái thì cậu ta lại rành hơn ai hết, để tâm hơn ai hết. Quế Anh đột nhiên quên mất mình đang giận Hoàng vì chuyện cậu ta đi cùng bạn gái cũ, mãi đến khi cô cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng, cô mới sực nghĩ tới:
“Đúng rồi, hôm trước mày đi chơi với bạn gái cũ làm tao cay lắm, cái đó mới loét dạ dày tao!”
“Khụ khụ…” Hoàng sặc, suýt chút nữa nước hầm xương đã phụt ra từ mũi. Cậu rút vội giấy ăn ở bên cạnh đưa lên bịt mặt lại, phải qua hai phút mới có thể dằn xuống cơn ho sắp kéo tới.
Lau mặt xong, Hoàng trông thấy bạn gái đang quan sát mình với ánh mắt nguy hiểm, lông tơ trên người cậu dựng hết cả lên. Cậu lắp bắp:
“Gì vậy, tao, tao đâu có đi chơi với bạn gái cũ hồi nào? Hôm đó đi cùng đám bạn rõ ràng, nhưng mà tự nhiên My ở đâu nhảy ra chứ bộ!”
Vô tội ghê nhỉ? Quế Anh liếc xéo Hoàng, dù biết lời cậu nói chín mươi phần trăm là thật lòng, nhưng nghĩ tới những lời nói của bạn cậu vào đêm hôm đó vẫn khiến cô giận tím cả người.
Hoàng sợ cô không tin nên giải thích thêm:
“Thề với mày luôn, tao không hề có ý định đi chơi với bạn gái cũ, nếu muốn thì tao đã đồng ý chia tay rồi! Đến giờ tao còn mặt dày bám mày mà?”
Nghe đến đây, Quế Anh không thể nào giận nổi nữa, nhìn cái bản mặt bối rối của cậu ta thật sự rất thương. Cô tủm tỉm cười:
“Ờm, biết rồi, ăn đi.”
Lúc này Hoàng mới có thể bớt căng thẳng, cậu lén lút quan sát biểu hiện của bạn gái, thấy cô thật sự đã bỏ qua thì mới chăm chú vào tô mì gõ giá mười lăm ngàn trên bàn. Xung quanh chợ và khu vực nhà họ có kha khá những chiếc xe đẩy nằm cỡ nhỏ trên vỉa hè, tuy rằng trông quán ăn có vẻ tạm bợ, hơi cũ, xập xệ, cơ mà đồ ăn thì ngon không cần bàn, lại còn rất rẻ, phù hợp túi tiền học sinh. Trước giờ Hoàng đều cùng bạn bè mình ngồi vỉa hè thành thói quen.
Xung quanh thỉnh thoảng truyền tới tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chó sủa, làm Quế Anh giật mình mấy lần. Cô vẫn sợ chó lắm!
Hoàng muốn cười mà không dám cười, vừa ngoác mồm ra thì bị Quế Anh liếc trắng mắt, đành phải giả vờ ngáp rồi quay mặt đi ngay.
Chờ ăn xong một nửa, Quế Anh mới hỏi Hoàng:
“Em gái sao rồi?”
“À, nó bị say nắng, tụt huyết áp, giờ đang truyền nước biển rồi.”
“May nhỉ?”
Hoàng cũng thấy may, cậu khá là hoảng khi hay tin em họ ngất xỉu, nhưng trời phật độ cho, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng. Nói thật, cậu không biết nên vui hay buồn nữa, nhờ con bé mà bạn gái cậu mới lo lắng tìm cậu đây.
Tình yêu của họ không hề dính đến vật chất, không hề toan tính, một bữa ăn bên vỉa hè đơn giản cũng có thể khiến tim họ được lấp đầy bởi cảm giác hạnh phúc. Hoàng cực kỳ trân trọng khoảnh khắc này, hy vọng sẽ được nắm tay cô trải qua thanh xuân đẹp đẽ nhất, sau đó cùng cô trưởng thành.