• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đến khi đám bạn của Phát chạy tới nơi đánh nhau thì cậu ta đã bị Hoàng đấm cho mấy cú vào trong mặt. Hiện trường lúc này hết sức hỗn loạn, mà Quế Anh đứng đằng sau bần thần không biết phải làm sao. Chỗ con trai đánh nhau, cô phi vào có khi bị tung cho một chưởng thì chết bất đắc kỳ tử luôn quá!

Lớp trưởng 10A3 cầm cây chổi xông vào can ngăn, miệng lớn tiếng quát:

“Cút ra!”

Cậu ta đẩy Hoàng một cú khiến Hoàng chới với suýt ngã về sau, nhưng bởi vì đang ngồi trên người thằng Phát nên cậu quyết không chịu thua, vẫy vẫy hai tay lấy lại thăng bằng ngay. Cậu đưa tay chộp cái chổi của tên kia, bắt đầu giằng co.

Phát bị đè thở không nổi, mặt thì đau, bụng cũng đau, hiện tại chỉ biết nằm ôm chặt đầu.

Mọi người đều nhìn thấy Hoàng và lớp trưởng 10A3 kéo co qua lại nhưng không ai can ngăn, chỉ có Quế Anh là can đảm nhất. Thấy Hoàng bị hai tên kia ức hiếp, cô sực tỉnh. Đang chơi một đấu một thì ở đâu ra tiếp viện thế kia?

Quế Anh hô lên một tiếng rồi xông qua, dùng cái thân gần tám mươi ký của mình đụng về phía tên lớp trưởng kia. Sức của cô thì không lớn nhưng cơ thể thì tương đối nặng, vì vậy đối phương cứ như một quả bóng khổng lồ đập trúng. Cậu ta loạng choạng buông cây chổi trong tay ra rồi ngã lăn quay về sau, Quế Anh cũng suýt cắm đầu té ngã, may mà thằng Hoàng kịp thời tóm cái áo thể dục trên người cô lại.

“Coi chừng té!” Hoàng gấp gáp trách mắng.

Cậu là đàn ông con trai thì đánh nhau tí cũng không sao, còn Quế Anh chui vô lỡ bị ai huơ trúng thì sao chứ? Hoàng vội vã đứng lên khỏi người thằng Phát rồi đẩy Quế Anh ra sau:





“Đi ra chỗ khác nhanh!”

Hai đứa không xem Phát và lớp trưởng 10A3 ra gì, Quế Anh vừa lui về vừa nói:

“Tao tới giúp mày mà?”

“Không cần giúp, một mình tao chấp hết.”

Ngộ nhỡ bị đau ở đâu thì mệt lắm. Hoàng nghĩ, vội đưa Quế Anh cho Bảo với Hà coi chừng, sau đó mới quay lại nhìn đám 10A3. Thằng Phát và lớp trưởng bên kia đều đã mò dậy, một đám học sinh nữ lo lắng vây quanh Phát xem cậu ta có bị thương nặng lắm không.

Quế Anh cũng kiểm tra sơ sơ người Hoàng rồi dõng dạc tuyên bố:

“Mày có bị đánh trúng không? Nó mà làm mày đau thì cứ nói đi, tao qua lấy thịt đè người!”

Mặc dù cô không biết đánh võ nhưng mớ thịt mỡ của cô vô cùng dày nặng, dùng được.

Phía bên kia đứng nhìn về phía Hoàng chằm chằm, lớp trưởng 10A3 cũng là một tên bao che khuyết điểm, vì vậy lớn tiếng hăm dọa:

“Trong trường cấm đánh nhau mày không biết à? Mày động tới bạn tao là mày tới số rồi!”

“Nói nhiều, cái loại người như cậu ta thì nên đánh!” Hà giơ ngón giữa lên, may mà thằng Bảo phát hiện ra nên vội vàng kéo cô nàng lại.

Ôi trời đất, lớp họ thì ra chứa nhiều giang hồ như vậy mà cậu không biết đấy. Bảo nhỏ giọng khuyên can:

“Chuyện này không nên làm lớn, bị mời phụ huynh như chơi.”

Hà lè lưỡi trêu tức cái bọn kia rồi mới chịu đi ra phía sau thằng Bảo đứng để tránh ngứa mắt.

Đối với lời đe dọa của người nào đó, Hoàng chẳng sợ, còn nhún vai nói:

“Có gan nói bậy thì có gan chịu chứ? Miệng nó thối, tao chỉ giúp nó ngậm miệng lại thôi.”

Phát đang bị đau mà còn nghe thấy cái kiểu khinh khỉnh đáng ghét của Hoàng thì tức muốn nổ phổi, tay run bần bật chỉ vào Hoàng rồi nói:

“Tao nói gì mày hả?”

“Ừ. Mày không nói gì tao cả.” Hoàng đột nhiên đưa tay về bên cạnh, kéo Quế Anh sát vào người mình rồi nói. “Nhưng mày trêu bạn gái tao.”

Lời này vừa ra, toàn thể mấy chục gương mặt ở đó đều như bị sét đánh, trên đầu của họ bật ra một đống dấu chấm hỏi.

Nội tâm Quế Anh lúc này đang lẩm bẩm: “Cái quần gì vậy?”



Thằng Hoàng không đi theo kịch bản bình thường gì cả, càng nói càng hăng hái:

“Nếu có người tán tỉnh bạn gái mày rồi còn chửi thẳng mặt bạn gái mày thì sao? Mày im lặng, chịu nhục à?”

Phát cứng đờ cả miệng, tạm thời quên luôn sự nhức nhối trên đỉnh đầu và trước bụng, mắt cậu ta đảo qua đảo lại giữa Hoàng và Quế Anh, đột nhiên nhận ra hình như có gì đó sai sai. Lúc trước cậu ta mang đồ ăn hay nước sang chỗ Quế Anh thì người ăn đều là thằng Hoàng, nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều lắm, vì chưa từng nghe nói hai đứa đó yêu đương gì. Nay cẩn thận ngẫm lại mới thấy là do bản thân cậu ta không chịu cập nhật tin tức!

Phát tức tối hỏi:

“Hóa ra tụi mày quen nhau á?”

“Ừ, nên vừa rồi mày chửi Tú là “có chó nó mới yêu” đồng nghĩa với việc chửi tao là chó còn gì? Tao đấm mày vậy còn ít đó.” Hoàng khinh bỉ.

Hiện trường một mảnh rúng động, Quế Anh vẫn còn đang chìm trong mấy chữ “bạn gái tao”, đầu óc quay cuồng. Cô là bạn gái Hoàng từ lúc nào thế? Bàn tay mũm mĩm của Quế Anh đặt bên hông thằng Hoàng dùng sức, nhéo một cái để cảnh cáo. Dù rằng biết nó đang khoe môi múa mép nhưng vì là bạn bè tốt nên cô không vạch trần ngay tại chỗ, còn rất phối hợp mà im lặng.

Lớp trưởng 10A3 quạu quọ nhìn về phía Phát, bọn họ cũng chẳng biết tại sao xảy ra xung đột nên khó mà bênh vực được.

Phát ôm gò má rồi giải thích với lớp trưởng:

“Tụi thằng Minh cá cược, thách tao tán được con đó. Tao làm sao biết nó có bạn trai rồi?”

Nghĩ tới chuyện này, Phát tức anh ách hỏi Quế Anh:

“Mày có bạn trai rồi sao còn nhận quà của tao làm gì?”

Quế Anh cười nói: “Đồ ăn miễn phí mà, ngu sao không lấy?”

Nghe có vẻ xấu tính, nhưng vì Phát xứng đáng.

Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, lý do thì cực kỳ nhảm nhí khiến hai bên không biết phải xử lý ra sao. Nhưng chuyện đánh người của Hoàng là rõ ràng, dù vì lý do gì đi nữa cũng sẽ bị gọi lên văn phòng làm việc thôi.

Lớp trưởng 10A3 định chửi mấy câu mà sợ Hoàng xông qua tiếp, Hoàng có vẻ to cao, trong đám này cậu ta cao nhất, còn khỏe nữa.

Phát sờ lên khuôn mặt của bản thân, khó chịu nói:

“Mày cứ chờ đó đi!”

Dứt lời, cậu ta hô hào kéo cả lớp quay về vị trí của bản thân, lúc nhìn thấy chai pepsi lăn một bên đang sủi bọt, cậu ta tức tối suýt một cái làm màu rồi mới rời khỏi đó.

Đám học sinh 10A3 giải tán rồi, bên 10A1 mới bùng nổ.

Hà thích thú phát ra tiếng cười khả ố:

“Há há há, đã cái nư tao!”

Nhìn người mình ghét bị đấm thì còn gì phê hơn nữa chứ? Cô nàng chỉ hận lúc nãy không kịp xông qua bồi thêm một cú vào cái thằng đàn ông xấu tính kia.

Thằng Bảo nhìn mấy đứa bạn của mình rồi đỡ trán nói:

“Thôi xong rồi.”

Kiểu gì thằng Hoàng cũng sẽ bị gọi phụ huynh lên cho xem!

Hà chạy đến trước mặt của cặp đôi trẻ, cười hỏi:

“Tú yêu dấu, hai bạn yêu nhau từ khi nào thế?”

Lúc này, Hoàng mới thấy ngượng vì mấy câu chém gió kia, cậu gãi gãi đầu cách xa khỏi

Quế Anh và giải thích:

“Tao nói chơi thôi, tìm cái cớ để đánh thằng Phát chứ yêu đương gì, nhỉ, mũm mĩm?”

Quế Anh hừm một tiếng và lườm cậu với ánh mắt oán giận, không cho ý kiến.



Cả đám học sinh tụm năm tụm ba lại bắt đầu bàn tán về vụ việc vừa rồi, tay thì vẫn không ngừng hoạt động, họ còn phải về nhà nghỉ ngơi nữa, trưa thứ bảy còn phải đi lao động chán muốn chết.

Mẫn và đám con gái ở một bên lẩm bẩm nói xấu người khác:

“Trời tưởng thế nào, hóa ra dụ dỗ hết thằng này đến thằng khác.”

“Tao đéo hiểu gu thẩm mỹ của bọn nó có vấn đề gì nữa, hết chuyện rồi hay sao đi thích cái con vừa béo vừa xấu kia.” Một đứa khác nhỏ giọng nói.

Bàn tay Mẫn siết chặt thành nắm đấm, nghĩ tới việc một đứa chẳng ra gì mà được hai học sinh đẹp trai tranh giành, trong khi bản thân lại ế chỏng chơ, cô nàng khó chịu nói:

“Mấy đứa này điên hết rồi.”

Mặc kệ người khác ý kiến gì về họ, Hoàng vẫn vui vẻ ở bên cạnh Quế Anh khoe khoang về khả năng siêu việt của mình:

“Mày thấy tao ngầu không? Đấm phát chết luôn.”

“Mày bớt ảo tưởng, lo nghĩ xem thứ hai bị mời lên phòng giám thị làm việc sẽ ra sao kia kìa.” Quế Anh đau đầu với cậu ta.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Hoàng treo nụ cười vô tư:

“Có gì đâu, lên thì lên, cùng lắm viết bản kiểm điểm rồi bị hạ hạnh kiểm tháng.”

Cậu không hề hối hận vì chuyện đánh thằng Phát, vốn dĩ đã ghét nhau thì động tay động chân tí có sao chứ?

Quế Anh hết sức cảm động bởi Hoàng đã ra mặt thay mình, nhưng vẫn phải dặn dò:

“Lần sau đừng thế nữa.”

Nghe cô nói, Hoàng mỉm cười rồi nhắc lại chuyện cũ:

“Lần trước mày cũng định đánh nhau với thằng Phát còn gì?”

Ý cậu là hôm đi tập thể dục đầu tiên ở sân vận động? Quế Anh nhíu mày nhớ tới vụ việc ấy, đáp:

“Khác nhau. Nếu ở bên ngoài trường ẩu đả thì không ai bắt mình được, hiểu chưa? Lần sau mày có muốn đập thằng Phát cũng phải biết chọn địa điểm.”

“Ơ?” Hoàng ngớ ra, ban đầu cậu còn nghĩ cô nàng không cho cậu đánh nhau kia chứ! “Vậy ý mày là chờ Phát ra khỏi trường rồi bụp nó hả?”

“Vốn nên như thế, mà thôi, cũng lỡ rồi, có gì cứ gọi tao lên làm chứng, chắc sẽ được giảm tội.”

Quế Anh bó tay với cậu ta, càng nghĩ, cô càng buồn cười.

Hai đứa ở một bên tâm sự mỏng, sau đó kết thúc buổi lao động thì giải tán về nhà. Trước khi ra khỏi cổng họ còn nghe Hà rủ Bảo đi ăn bún đậu mắm tôm, nghe thế, Hoàng cũng réo tên cô bạn đang đi cách mình mấy bước chân:

“Tú ơi, bún đậu mắm tôm đê!”

“Giỡn mặt hả?” Quế Anh liếc trắng mắt, cô đang giảm cân đó!

“Không, nói thật mà, đi ăn thôi, giảm cân gì nữa, béo khỏe béo tốt chứ!”

Quế Anh cắn môi chỉ vào cậu ta:

“Khỏi nói nhiều, đứng im đó, tao qua tao đấm!”

Cô toan xông qua đánh người thì đã thấy Hoàng chạy một mạch sang bên kia đường, cười đầy khoái trá trêu cô:

“Cái đồ chân ngắn chậm chạp.”

Trong lòng Hoàng thật ra rất hy vọng một ngày nào đó có thể đứng trước mặt người khác công khai gọi Quế Anh là bạn gái của mình. Nhìn thái độ thờ ơ của cô với cậu mà xem, chắc chắn không quan tâm tới chuyện tình cảm, chỉ lo giảm cân rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK