Sự xuất hiện của Hoàng khiến cho Phát phải khựng lại, tuy rằng rất ghét cái thái độ tỏ ra mình rất ngầu của Hoàng, nhưng cậu ta vẫn phải nhịn xuống. Người ta nói hai đánh một không chột cũng què, cậu ta hơi rén trước Hoàng, hơi lui về sau rồi hỏi:
"Chuyện của tao với Tú liên quan gì tới mày nhỉ?"
"Sao không? Nó là bạn tao mà. Mày không có việc gì đừng kiếm chuyện với con gái nhà người ta, nói thật, làm vậy chẳng hay đâu." Hoàng nghiêm túc nói, chắn ở giữa hai người.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Quế Anh lại rất cảm động, cảm động thay cho Tú. Ngoại trừ Hoàng ra chắc chẳng còn ai trong lớp quan tâm, rằng tuy Tú rất béo, nhưng cũng là một cô gái nhỏ có tâm hồn yếu ớt cần được chở che.
Quế Anh thầm giơ ngón cái lên like cho Hoàng, dù rằng boy độc miệng này thỉnh thoảng nói mấy câu thèm đánh, nhưng lúc cần thiết thì vẫn rất đáng tin.
Bị Hoàng chửi thẳng mặt, Phát hơi nhục mà quay sang liếc Quế Anh, cô cũng chẳng sợ hãi, lè lưỡi trêu tức.
Kẻ đáng ghét bỏ đi rồi, chỉ còn lại Quế Anh cùng bạn hàng xóm độc miệng nhưng nội tâm ấm áp. Cô nhe răng cười rồi khen:
“Ngầu ghê ta.”
“Còn phải hỏi à?” Hoàng hất hất tóc. “Lần sau gặp rắc rối thì cứ kêu tao ra, thấy mặt tao tụi nó sợ liền.”
“Mày giỏi vậy, sao lúc ở trong lớp không ra mặt hộ tao?”
Hoàng ấp úng:
“Tụi mày toàn con gái với nhau, tao không tiện nói.”
Cậu cũng muốn ngăn cản chuyện drama trong lớp, nhưng một thằng con trai mà đi đôi co với con gái thì khác gì Phát đâu? Vì vậy, cái mà cậu có thể làm là khuyên nhủ Quế Anh mặc kệ. Không thể hy vọng một kẻ xấu tính trở nên tốt đẹp chỉ nhờ vào mấy câu nói được.
Dù sao thì nhờ vào lần ra mặt ấy, Quế Anh cũng đã có cái nhìn khác về thằng bạn của mình, vỗ vỗ vai cậu ta và nói:
“Từ hôm nay tao chính thức xem mày là bạn.”
“Ơ? Thế bình thường ông đây không phải bạn mày hả?” Hoàng mở to mắt nhìn.
“Chưa tính.”
Quế Anh bật cười, nói rồi hai đứa trở về lớp cùng nhau, mà ba cô gái dính bom thúi thì vào lớp bù lu bù loa với nhau nói xấu cái kẻ đã hại bọn họ.
Đối với chuyện này, Quế Anh im lặng không cho ý kiến, ngồi ở bàn cuối lên thực đơn cho buổi tối.
Chiều hôm ấy có tiết thể dục, Quế Anh đang xếp hàng cùng mọi người thì một trong ba đứa lúc sáng tên là Mẫn đứng bên cạnh cứ ép ép về phía cô. Cô lui nhanh về sau, kéo giãn khoảng cách nhưng người ta đã cố tình gây sự thì sao tránh được?
Mẫn đưa chân ra giẫm lên đôi giày màu trắng của Quế Anh một cái thật mạnh, giẫm xong còn giả bộ giật mình:
“Xin lỗi nha.”
“Không sao.” Quế Anh xị mặt nói.
Một lần cũng thôi, cô sẽ không tính toán làm gì. Nhưng cả tiết thể dục hôm ấy, Mẫn cứ cố tình ở bên cạnh đùa giỡn rồi giẫm lên chân của Quế Anh khiến đôi giày của cô toàn là vết bẩn. Lần thứ tư bị đối phương ép sát, cô chẳng thèm nhịn nữa, tóm tay Mẫn kéo mạnh một cái về phía mình khiến cô ta lảo đảo, sau đó giơ chân lên, giẫm thật mạnh lên đôi giày đắt tiền của cô ta.
“Á! Mày làm gì đó?” Mẫn bị đau gào lên, lúc kịp phản ứng lại thì Quế Anh đã đứng ở một bên nhìn cô ta với ánh mắt vô tội.
“Xin lỗi, tao không cố ý.”
“Mày cố ý!” Mẫn rồ lên, khiến mọi người đều dừng động tác lại mà nhìn.
Lúc này, thầy thể dục cũng nghe thấy, quát bọn họ:
“Làm gì đó? Ồn ào như cái chợ!”
“Thầy ơi, Quế Anh cứ đạp chân em hoài!” Mẫn đỏ bừng hai mắt kêu rên.
Thầy có vẻ chẳng quan tâm đến mấy trò vặt vãnh của bọn họ, chỉ nói:
“Hai đứa đổi chỗ cho tôi, Hoàng, em xuống chỗ Mẫn đi, còn ồn nữa tôi phạt chạy quanh trường.”
Giờ thể dục bọn họ chia thành bốn tổ tự do, đứng cùng với bạn của mình, nhưng Hoàng là con trai tất nhiên sẽ đứng chung với đám con trai. Lúc này, bị thầy điểm mặt gọi tên, cậu vội đi về phía Quế Anh sau đó đứng ở giữa, tách Mẫn và Quế Anh ra rồi hỏi:
“Sao mày đi tới đâu cũng gây sự thế?”
“Tại người khác cứ thích làm phiền tao.” Quế Anh lẩm bẩm.
Thầy không quan tâm tới chuyện đó nên Mẫn phải tự tìm kiếm sự quan tâm từ bạn bè, vừa đỏ mắt khóc lóc vừa kể lại sự việc với người ở cạnh. Mấy đứa bạn học trong nhóm của Mẫn bắt đầu nhỏ giọng chê trách Quế Anh.
“Thân như con heo vậy mà đạp lên chân người ta thì còn gì là cái chân nữa?”
“Bực mình ghê, không thích đứng chung tổ với nó tí nào, sao thầy không đuổi con này sang tổ khác hộ tao cái.”
Âm thanh của mấy cô nàng không quá lớn, nhưng Quế Anh và Hoàng vẫn nghe được. Ánh mắt Quế Anh sắc lẹm, cô ghét bỏ liếc bọn họ một cái rồi thôi, chẳng thèm nói lại. Một cái miệng làm sao đấu nổi chục cái miệng đây? Bọn họ vốn ghét cô sẵn, cho nên có giải thích thế nào cũng bằng không.
Quế Anh chăm chỉ tập thể dục, hoạt động xong thì thầy cho nghỉ cuối giờ mười phút, cô tìm một cái ghế đá dưới bóng cây ngồi, cầm chai nước chanh chuẩn bị sẵn từ nhà lên uống một hớp.
Xung quanh ai cũng có bạn có bè, chỉ riêng Quế Anh một mình bơ vơ. Có một thằng bạn duy nhất, nhưng cậu ta lại đang ở bên kia nói chuyện với đám con trai mất rồi.
Thằng Bảo - một trong những người bạn mới của Hoàng đẩy vai cậu, trêu:
“Ê Hoàng, không ra an ủi bạn thân mày à?”
Hoàng đưa mắt nhìn về phía cô bạn của mình, thấy cô nàng ngồi lủi thủi cô đơn ở bên góc thì mủi lòng, nói:
“Để tao qua hỏi thăm chút.”
Cậu nói rồi ghé căn tin ở gần đó mua một túi khăn giấy ướt, đi từ phía sau lên, đặt nó lên vai Quế Anh và nói:
“Giày bẩn rồi, có cần lau không?”
Quế Anh quay đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của Hoàng, vẻ mặt của cậu ta lúc này đầy ngượng ngùng, cô nói:
“Thương hại tao á?”
“Không phải, nhưng mà cũng thấy tội mày thật.”
Nhìn bàn tay đang hơi run của Hoàng, Quế Anh bật cười:
“Cảm ơn.”
Nói rồi cô nhận lấy túi khăn giấy ướt kia, rút ra mấy tờ bắt đầu cúi xuống lau giày của mình. Vết bẩn trên đó chắc hẳn không thể xử lý hết được, chỉ đành lau qua loa một chút, hôm sau về nhà phải mang đi chà rửa.
Hoàng ngồi xuống bên cạnh, cái ghế đá bị Quế Anh chiếm chỗ gần hết, cậu chỉ đành khép nép bên một góc, hỏi:
“Ổn không hả mập?”
“Mày còn gọi tao mập một lần nữa thì mày tới “công chiện” với tao liền, mày tin không?” Quế Anh vừa chà giày mình vừa đe dọa.
“Thế gọi là gì?”
“Mũm mĩm.”
“Ừ thì mũm mĩm, ổn chưa?”
“Vẫn ổn.” Quế Anh đáp tỉnh bơ, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ được mình quá béo, cúi đầu cả buổi xuống đất nên bị choáng dữ dội, cả người chúi thẳng về phía trước.
Hoàng ở bên cạnh giật cả mình, phản ứng nhanh lẹ đưa tay ra đỡ cô nàng, ai biết đâu bị cô túm ngay vai. Hai đứa dùng tư thế nữ trên nam dưới ngã “rầm” xuống đất, Hoàng ré lên một tiếng rồi nói:
“Tú Tú Tú, ngồi dậy! Má ơi, đau vãi, mày đè gãy tay tao rồi!”
Bấy giờ, Quế Anh còn đang ngơ ngác vì cú ngã thì nghe thấy thằng bạn hô hào, còn vỗ vỗ vào vai cô. Cô lăn sang bên cạnh, ngước mắt lên mới thấy Hoàng ôm cổ tay phải nhăn nhó mặt mũi. Trên khuôn mặt đẹp trai không giấu được sự đau đớn làm cô hơi hoảng:
“Sao vậy? Có sao không?”
Hoàng ngồi dưới đất sờ cổ tay của bản thân, khóc không ra nước mắt:
“Chắc nứt xương thật chứ không đùa.”
“Xin lỗi, tao không cố ý, đau lắm hả?”
“Đau chứ!”
Hoàng tự thấy bản thân vừa rồi phản ứng hơi ngu, nếu cậu chịu khó lấy thân đỡ thì có khi… thôi, có khi tắt thở ngất xỉu không chừng.
Cả buổi học hôm đó, tay Hoàng vẫn truyền tới cảm giác nhức nhối khiến cậu không thể cầm bút được. Quế Anh ở bên cạnh lí nhí xin lỗi mãi, đến lúc hai đứa đi bộ về, cô đột nhiên gọi cậu:
“Hoàng, hay tụi mình đi bệnh viện kiểm tra cho chắc?”
“Chắc không cần đâu.” Hoàng lắc đầu.
Quế Anh lục lọi điện thoại trong túi gọi cho ba mình, sau đó một lát sau, Hoàng đã được đưa đến bệnh viện dù cậu không thật sự muốn.
Phụ huynh hai bên đều đến, ba của Quế Anh và ba của Hoàng, hai ông ngồi nói chuyện với nhau trong khi Quế Anh lo lắng gãi đầu.
Kết quả của việc té ngã buổi chiều đó là Hoàng bị nứt xương nhẹ, phải bó bột hai tuần!
Về đến nhà, Hoàng bước xuống xe rồi gọi Quế Anh đến gần mình, dùng bàn tay đã bó bột huơ lên và tức giận nói:
“Từ ngày mai mày phải chép bài cho tao, chăm sóc tao đàng hoàng, biết không? Ông đây không được chơi bóng hai tuần vì mày đấy!”
Biết là lỗi của mình, Quế Anh lí nhí đáp:
“Biết rồi mà.”
Nếu không có Hoàng đỡ chắc cô đã đập đầu xuống đất rồi, lúc đó chẳng biết sẽ ra sao. Chép bài giúp cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhưng đến ngày hôm sau đi học, cô mới nhận ra nào chỉ là chép bài thôi!
Hoàng ngồi một chỗ, nhịp chân sung sướng:
“Tú, mở chai nước cho tao.”
Ở bên cạnh, Quế Anh lẩm bẩm mắng một tiếng rồi đưa tay mở nước giúp cậu ta, hai mắt như muốn tóe lửa nhưng lại phải nhịn xuống.
Hoàng vui vẻ nói:
“Tại mày tao mới bị gãy hết một bên cánh á.”
Rõ ràng là đang cố tình mượn cái cớ này để sai bảo Quế Anh, nhưng khổ nỗi cô là lý do khiến cậu ta như vậy, không phản bác nổi!
Hoàng lại lôi ra một bịch bánh tráng rồi nói:
“Trộn giúp tao cái này luôn đi.”
Cả buổi hôm đó, Quế Anh liên tục nghe cậu ta hô hào.
“Tú, nhặt giúp tao cái thước, tao làm rơi rồi.”
Quế Anh nhịn!
“Ê mày ơi, tay trái tao ngứa quá, gãi hộ gãi hộ!”
Lại nhịn!
Giờ ra chơi, Hoàng đưa cái cục bột trên tay về phía Quế Anh, hai mắt long lanh nói:
“Ê vẽ cho tao cái gì đó thú vị lên cái này đi.”
Quế Anh rút bút lông ra, mỉm cười đầy thân thiện rồi quẹt lên đó hai chữ “bại liệt”, nói:
“Mày nên biết giới hạn nhá, quá đáng nữa là tao cho mày gãy nốt cánh còn lại, ok?”
"Chuyện của tao với Tú liên quan gì tới mày nhỉ?"
"Sao không? Nó là bạn tao mà. Mày không có việc gì đừng kiếm chuyện với con gái nhà người ta, nói thật, làm vậy chẳng hay đâu." Hoàng nghiêm túc nói, chắn ở giữa hai người.
Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Quế Anh lại rất cảm động, cảm động thay cho Tú. Ngoại trừ Hoàng ra chắc chẳng còn ai trong lớp quan tâm, rằng tuy Tú rất béo, nhưng cũng là một cô gái nhỏ có tâm hồn yếu ớt cần được chở che.
Quế Anh thầm giơ ngón cái lên like cho Hoàng, dù rằng boy độc miệng này thỉnh thoảng nói mấy câu thèm đánh, nhưng lúc cần thiết thì vẫn rất đáng tin.
Bị Hoàng chửi thẳng mặt, Phát hơi nhục mà quay sang liếc Quế Anh, cô cũng chẳng sợ hãi, lè lưỡi trêu tức.
Kẻ đáng ghét bỏ đi rồi, chỉ còn lại Quế Anh cùng bạn hàng xóm độc miệng nhưng nội tâm ấm áp. Cô nhe răng cười rồi khen:
“Ngầu ghê ta.”
“Còn phải hỏi à?” Hoàng hất hất tóc. “Lần sau gặp rắc rối thì cứ kêu tao ra, thấy mặt tao tụi nó sợ liền.”
“Mày giỏi vậy, sao lúc ở trong lớp không ra mặt hộ tao?”
Hoàng ấp úng:
“Tụi mày toàn con gái với nhau, tao không tiện nói.”
Cậu cũng muốn ngăn cản chuyện drama trong lớp, nhưng một thằng con trai mà đi đôi co với con gái thì khác gì Phát đâu? Vì vậy, cái mà cậu có thể làm là khuyên nhủ Quế Anh mặc kệ. Không thể hy vọng một kẻ xấu tính trở nên tốt đẹp chỉ nhờ vào mấy câu nói được.
Dù sao thì nhờ vào lần ra mặt ấy, Quế Anh cũng đã có cái nhìn khác về thằng bạn của mình, vỗ vỗ vai cậu ta và nói:
“Từ hôm nay tao chính thức xem mày là bạn.”
“Ơ? Thế bình thường ông đây không phải bạn mày hả?” Hoàng mở to mắt nhìn.
“Chưa tính.”
Quế Anh bật cười, nói rồi hai đứa trở về lớp cùng nhau, mà ba cô gái dính bom thúi thì vào lớp bù lu bù loa với nhau nói xấu cái kẻ đã hại bọn họ.
Đối với chuyện này, Quế Anh im lặng không cho ý kiến, ngồi ở bàn cuối lên thực đơn cho buổi tối.
Chiều hôm ấy có tiết thể dục, Quế Anh đang xếp hàng cùng mọi người thì một trong ba đứa lúc sáng tên là Mẫn đứng bên cạnh cứ ép ép về phía cô. Cô lui nhanh về sau, kéo giãn khoảng cách nhưng người ta đã cố tình gây sự thì sao tránh được?
Mẫn đưa chân ra giẫm lên đôi giày màu trắng của Quế Anh một cái thật mạnh, giẫm xong còn giả bộ giật mình:
“Xin lỗi nha.”
“Không sao.” Quế Anh xị mặt nói.
Một lần cũng thôi, cô sẽ không tính toán làm gì. Nhưng cả tiết thể dục hôm ấy, Mẫn cứ cố tình ở bên cạnh đùa giỡn rồi giẫm lên chân của Quế Anh khiến đôi giày của cô toàn là vết bẩn. Lần thứ tư bị đối phương ép sát, cô chẳng thèm nhịn nữa, tóm tay Mẫn kéo mạnh một cái về phía mình khiến cô ta lảo đảo, sau đó giơ chân lên, giẫm thật mạnh lên đôi giày đắt tiền của cô ta.
“Á! Mày làm gì đó?” Mẫn bị đau gào lên, lúc kịp phản ứng lại thì Quế Anh đã đứng ở một bên nhìn cô ta với ánh mắt vô tội.
“Xin lỗi, tao không cố ý.”
“Mày cố ý!” Mẫn rồ lên, khiến mọi người đều dừng động tác lại mà nhìn.
Lúc này, thầy thể dục cũng nghe thấy, quát bọn họ:
“Làm gì đó? Ồn ào như cái chợ!”
“Thầy ơi, Quế Anh cứ đạp chân em hoài!” Mẫn đỏ bừng hai mắt kêu rên.
Thầy có vẻ chẳng quan tâm đến mấy trò vặt vãnh của bọn họ, chỉ nói:
“Hai đứa đổi chỗ cho tôi, Hoàng, em xuống chỗ Mẫn đi, còn ồn nữa tôi phạt chạy quanh trường.”
Giờ thể dục bọn họ chia thành bốn tổ tự do, đứng cùng với bạn của mình, nhưng Hoàng là con trai tất nhiên sẽ đứng chung với đám con trai. Lúc này, bị thầy điểm mặt gọi tên, cậu vội đi về phía Quế Anh sau đó đứng ở giữa, tách Mẫn và Quế Anh ra rồi hỏi:
“Sao mày đi tới đâu cũng gây sự thế?”
“Tại người khác cứ thích làm phiền tao.” Quế Anh lẩm bẩm.
Thầy không quan tâm tới chuyện đó nên Mẫn phải tự tìm kiếm sự quan tâm từ bạn bè, vừa đỏ mắt khóc lóc vừa kể lại sự việc với người ở cạnh. Mấy đứa bạn học trong nhóm của Mẫn bắt đầu nhỏ giọng chê trách Quế Anh.
“Thân như con heo vậy mà đạp lên chân người ta thì còn gì là cái chân nữa?”
“Bực mình ghê, không thích đứng chung tổ với nó tí nào, sao thầy không đuổi con này sang tổ khác hộ tao cái.”
Âm thanh của mấy cô nàng không quá lớn, nhưng Quế Anh và Hoàng vẫn nghe được. Ánh mắt Quế Anh sắc lẹm, cô ghét bỏ liếc bọn họ một cái rồi thôi, chẳng thèm nói lại. Một cái miệng làm sao đấu nổi chục cái miệng đây? Bọn họ vốn ghét cô sẵn, cho nên có giải thích thế nào cũng bằng không.
Quế Anh chăm chỉ tập thể dục, hoạt động xong thì thầy cho nghỉ cuối giờ mười phút, cô tìm một cái ghế đá dưới bóng cây ngồi, cầm chai nước chanh chuẩn bị sẵn từ nhà lên uống một hớp.
Xung quanh ai cũng có bạn có bè, chỉ riêng Quế Anh một mình bơ vơ. Có một thằng bạn duy nhất, nhưng cậu ta lại đang ở bên kia nói chuyện với đám con trai mất rồi.
Thằng Bảo - một trong những người bạn mới của Hoàng đẩy vai cậu, trêu:
“Ê Hoàng, không ra an ủi bạn thân mày à?”
Hoàng đưa mắt nhìn về phía cô bạn của mình, thấy cô nàng ngồi lủi thủi cô đơn ở bên góc thì mủi lòng, nói:
“Để tao qua hỏi thăm chút.”
Cậu nói rồi ghé căn tin ở gần đó mua một túi khăn giấy ướt, đi từ phía sau lên, đặt nó lên vai Quế Anh và nói:
“Giày bẩn rồi, có cần lau không?”
Quế Anh quay đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của Hoàng, vẻ mặt của cậu ta lúc này đầy ngượng ngùng, cô nói:
“Thương hại tao á?”
“Không phải, nhưng mà cũng thấy tội mày thật.”
Nhìn bàn tay đang hơi run của Hoàng, Quế Anh bật cười:
“Cảm ơn.”
Nói rồi cô nhận lấy túi khăn giấy ướt kia, rút ra mấy tờ bắt đầu cúi xuống lau giày của mình. Vết bẩn trên đó chắc hẳn không thể xử lý hết được, chỉ đành lau qua loa một chút, hôm sau về nhà phải mang đi chà rửa.
Hoàng ngồi xuống bên cạnh, cái ghế đá bị Quế Anh chiếm chỗ gần hết, cậu chỉ đành khép nép bên một góc, hỏi:
“Ổn không hả mập?”
“Mày còn gọi tao mập một lần nữa thì mày tới “công chiện” với tao liền, mày tin không?” Quế Anh vừa chà giày mình vừa đe dọa.
“Thế gọi là gì?”
“Mũm mĩm.”
“Ừ thì mũm mĩm, ổn chưa?”
“Vẫn ổn.” Quế Anh đáp tỉnh bơ, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Cô không ngờ được mình quá béo, cúi đầu cả buổi xuống đất nên bị choáng dữ dội, cả người chúi thẳng về phía trước.
Hoàng ở bên cạnh giật cả mình, phản ứng nhanh lẹ đưa tay ra đỡ cô nàng, ai biết đâu bị cô túm ngay vai. Hai đứa dùng tư thế nữ trên nam dưới ngã “rầm” xuống đất, Hoàng ré lên một tiếng rồi nói:
“Tú Tú Tú, ngồi dậy! Má ơi, đau vãi, mày đè gãy tay tao rồi!”
Bấy giờ, Quế Anh còn đang ngơ ngác vì cú ngã thì nghe thấy thằng bạn hô hào, còn vỗ vỗ vào vai cô. Cô lăn sang bên cạnh, ngước mắt lên mới thấy Hoàng ôm cổ tay phải nhăn nhó mặt mũi. Trên khuôn mặt đẹp trai không giấu được sự đau đớn làm cô hơi hoảng:
“Sao vậy? Có sao không?”
Hoàng ngồi dưới đất sờ cổ tay của bản thân, khóc không ra nước mắt:
“Chắc nứt xương thật chứ không đùa.”
“Xin lỗi, tao không cố ý, đau lắm hả?”
“Đau chứ!”
Hoàng tự thấy bản thân vừa rồi phản ứng hơi ngu, nếu cậu chịu khó lấy thân đỡ thì có khi… thôi, có khi tắt thở ngất xỉu không chừng.
Cả buổi học hôm đó, tay Hoàng vẫn truyền tới cảm giác nhức nhối khiến cậu không thể cầm bút được. Quế Anh ở bên cạnh lí nhí xin lỗi mãi, đến lúc hai đứa đi bộ về, cô đột nhiên gọi cậu:
“Hoàng, hay tụi mình đi bệnh viện kiểm tra cho chắc?”
“Chắc không cần đâu.” Hoàng lắc đầu.
Quế Anh lục lọi điện thoại trong túi gọi cho ba mình, sau đó một lát sau, Hoàng đã được đưa đến bệnh viện dù cậu không thật sự muốn.
Phụ huynh hai bên đều đến, ba của Quế Anh và ba của Hoàng, hai ông ngồi nói chuyện với nhau trong khi Quế Anh lo lắng gãi đầu.
Kết quả của việc té ngã buổi chiều đó là Hoàng bị nứt xương nhẹ, phải bó bột hai tuần!
Về đến nhà, Hoàng bước xuống xe rồi gọi Quế Anh đến gần mình, dùng bàn tay đã bó bột huơ lên và tức giận nói:
“Từ ngày mai mày phải chép bài cho tao, chăm sóc tao đàng hoàng, biết không? Ông đây không được chơi bóng hai tuần vì mày đấy!”
Biết là lỗi của mình, Quế Anh lí nhí đáp:
“Biết rồi mà.”
Nếu không có Hoàng đỡ chắc cô đã đập đầu xuống đất rồi, lúc đó chẳng biết sẽ ra sao. Chép bài giúp cũng không phải chuyện gì khó khăn, nhưng đến ngày hôm sau đi học, cô mới nhận ra nào chỉ là chép bài thôi!
Hoàng ngồi một chỗ, nhịp chân sung sướng:
“Tú, mở chai nước cho tao.”
Ở bên cạnh, Quế Anh lẩm bẩm mắng một tiếng rồi đưa tay mở nước giúp cậu ta, hai mắt như muốn tóe lửa nhưng lại phải nhịn xuống.
Hoàng vui vẻ nói:
“Tại mày tao mới bị gãy hết một bên cánh á.”
Rõ ràng là đang cố tình mượn cái cớ này để sai bảo Quế Anh, nhưng khổ nỗi cô là lý do khiến cậu ta như vậy, không phản bác nổi!
Hoàng lại lôi ra một bịch bánh tráng rồi nói:
“Trộn giúp tao cái này luôn đi.”
Cả buổi hôm đó, Quế Anh liên tục nghe cậu ta hô hào.
“Tú, nhặt giúp tao cái thước, tao làm rơi rồi.”
Quế Anh nhịn!
“Ê mày ơi, tay trái tao ngứa quá, gãi hộ gãi hộ!”
Lại nhịn!
Giờ ra chơi, Hoàng đưa cái cục bột trên tay về phía Quế Anh, hai mắt long lanh nói:
“Ê vẽ cho tao cái gì đó thú vị lên cái này đi.”
Quế Anh rút bút lông ra, mỉm cười đầy thân thiện rồi quẹt lên đó hai chữ “bại liệt”, nói:
“Mày nên biết giới hạn nhá, quá đáng nữa là tao cho mày gãy nốt cánh còn lại, ok?”